ĐÈN KHÔNG HẮT BÓNG - Trang 283

Cuối cùng các dãy núi tản ra, và trước mắt thấy dịu hẳn đi trước màu xanh
đậm của vịnh Sangara dưới ánh sáng nhẹ của tà dương. Bên cạnh màu xanh
của vịnh, những chóp núi phủ tuyết trông cành rực rỡ hơn. Những đường
viền sắc nhọn một cách khắc nghiệt của nó làm cho Nôrikô nhớ tới một bức
ảnh đăng trong một tờ tạp chí nào đấy: một vùng núi làm sào huyệt cho các
quỷ thần.
Dòng suy tư của Nôrikô bị cắt đứt vì tiếng loa phóng thanh: "Mấy phút nữa
máy bay của chúng ta sẽ hạ cánh xuống phi cảng Titôsê".
Nghiêng cánh sang bên phải, chiếc máy bay giảm dần độ caà. Phía trên còn
lại một lớp mây. Mặt biển xanh ngắt hiên ra, viền bọt trắng ven bờ. Những
khu rừng thông phủ tuyết vẽ thành một đường rỡ nét.
Đảo Hôkkaiđô.
Naôê mở mắt ra như thể nãy giờ không hề ngủ.
- Hình như đến rồi anh ạ, - Nôrikô nói.
- Đến rồi, - Naôê xác nhận và nhìn xuống phía dưới.
Những cánh đồng màu trắng rộng mênh mông được những vạch đen chia ra
thành những hình chữ nhật đều đặn; những khu rừng và những con đường
cắt ngang làm thành những hình kỷ hà bọc rắc rối. Trên nền trời màu xanh
sáng, mặt trời mùa đông trôi lơ lửng như một quả cầu da cam.
- Hình như trời khá lạnh, - Nôrikô nhận xét.
- Ừ.
Chiếc máy bay chuẩn bị hạ cánh, mặt đất gần lại rất nhanh. Đã trông thấy
rõ những con đường, những nếp nhà. Và đây là đường băng của phi trường
rắc tuyết; những ngọn cây vút qua gần ngay một bên. Một khoảnh khắc sau,
chiếc máy bay chạm đất, nẩy lên một chút, chạy dọc đường băng và dừng
lại trước nhà ga.
Naôê rời ghế đứng dậy với tay lên giá lấy hai cái áo măng-tô của anh và
của Nôrikô.
- Sắp ra khỏi máy bay phải xốc ngay cổ áo lên, - Naôê vừa nói vừa trao áo
cho Nôrikô.
Khi Nôrikô bước từ thân máy bay ra cầu thang, một ngọn gió lạnh buốt phả
vào mặt cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.