ĐÈN KHÔNG HẮT BÓNG - Trang 285

gia đình. Không khí hôm nay yên tĩnh và trang nghiêm.
Nôrikô lần đầu tiên được nếm thử những món ăn địa phương nấu bằng cua,
tôm, awabi. Cô lại còn nảy ra cái ý muốn uống rượu, và xin Naôê gọi
shisky và sôđa. Cô uống hết hai xuất, và bây giờ trong đầu cô có tiếng ong
ong khe khẽ.
Về đến phòng, Nôrikô kéo kín rèm lại, và quay về phía Naôê, cô lại hỏi:
- Bây giờ anh về nhà mẹ chứ?
- Lẽ ra... - Naôê đã lên nằm trên giường từ khi về phòng. Bỗng nhiên anh
vùng dậy.
- Tiêm hộ anh.
- Tiêm ạ?
Naôê lấy trong túi du lịch ra một hộp luộc kim và một ống thuốc rất nhỏ.
- Em tiêm dùm anh - anh nhờ một lần nữa.
- Nhưng đó là...
- Phải, đây là ma tuý. - Naôê tháo ca-vát và xắn tay áo lên.
- Để làm gì?
- Em biết rồi đấy.
Nôrikô bàng hoàng nhìn Naôê.
- Anh đau lắm... Đau lắm, em hiểu chưa?
Tay cầm cái ống thuốc, Nôrikô lo lắng nhìn Naôê.
- Anh làm sao thế? Anh nói đi!
- Em đừng sợ. Tiêm nhanh lên. Naôê chìa cánh tay ra: có thể sẽ thấy rõ
những vết tiêm thâm thâm.
Mái tóc Nôrikô xòa tung trên chiếc gối, dưới ánh đèn ngủ dìu dịu, những
giọt mồ hôi nhỏ li ti lấp lánh trên trán. Mọi vật đều lịm đi trong cảnh bất
động. Không có lấy một tiếng động, ngoài tiếng vo vo rất khẽ của máy điều
hòa không khí. Naôê và Nôrikô nằm yên như một đôi chim mỏi cánh; ngay
đến tiếng thở của họ cũng không thể nghe thấy được...
Nôrikô mở mắt. Cô thấy bải hoải khắp người. Naôê đang ngủ rất say. Khẽ
nhấc cánh tay của anh đang đặt trên ngực, Nôrikô xuống giường và mặc
pyjama vào.
Mười một giờ. Chưa khuya lắm, nhưng khách sạn đã chìm trong bóng tối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.