ĐẾN PHỦ KHAI PHONG LÀM NHÂN VIÊN CÔNG VỤ - Trang 120

“Ít ngày nữa là có thể tỉnh lại? Từ thái y, ba ngày trước ngươi cũng nói

như vậy, nhưng đến hôm nay mẫu hậu vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại,
tròn ba ngày rồi, mẫu hậu một giọt nước cũng chưa uống, lẽ nào phải để
mẫu hậu một người sống sờ sờ ra đó chết đói mới cam lòng?”, Hoàng
thượng vỗ bàn đứng dậy, giận dữ quát.

“Việc, việc này… đích thực là Thái hậu đã không còn đáng ngại, nhưng

chẳng thể nào tỉnh lại, chúng thần thực sự cũng không biết nguyên do…”,
Từ lão thái y liên tục lau mồ hôi, “Thần vô năng, thần đáng chết…”

“Các ngươi ngoại trừ nói ‘vô năng, đáng chết’ ra, thì còn biết làm gì?!”,

Hoàng thượng gầm lên.

“Cái, cái đó…”, lão thái y bò rạp trên mặt đất, lưng đẫm mồ hôi.

“Hoàng huynh, có người có thể trị khỏi được cho mẫu hậu”, đột nhiên,

một giọng nói vang lên từ ngoài cửa cung.

Chúng nhân sửng sốt, đồng thời hướng ra ngoài cửa điện.

Chỉ thấy một thiếu niên vận y phục bằng gấm vội vã tiến vào điện, ôm

quyền thi lễ.

“Dung Hoa?”, vua Nhân Tông kinh ngạc, “Đệ vừa mới nói cái gì?!”

“Khởi bẩm hoàng huynh, có người có thể chẩn trị được cho mẫu hậu!”,

Phạm Dung Hoa ngẩng lên, đôi mắt lấp lánh ánh nước sáng bừng lên.

Vua Nhân Tông nhất thời mừng rỡ nhìn ra ngoài: “Là người nào?! Hiện

tại đang ở đâu?!”

“Đang ở ngoài điện đợi chỉ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.