ĐẾN PHỦ KHAI PHONG LÀM NHÂN VIÊN CÔNG VỤ - Trang 14

Giọng nói cứng nhắc, lạnh lẽo đọc tên từng người, từng khuôn mặt

chúng nhân lại càng sa sầm xuống, đến khi kẻ đó gọi tên Kim Kiền, Kim
Kiền liền giật thót tim, rùng mình ớn lạnh.

“Đều ở đây, vừa hay”, thiếu niên đeo mặt nạ sắt chỉ hơi nhấc tay lên, sợi

dây thép thuận thế siết chặt cổ Nhan Tra Tán, Nhan Tra Tán kêu lên một
tiếng đau đớn, hai mắt trợn trắng, khóe miệng tràn ra tơ máu đỏ tươi.

“Dừng tay!”, Triển Chiêu quát lên một tiếng, tiếng quát này ẩn chứa nội

lực, xông thẳng đến tâm mạch mọi người, chấn động đến nỗi tim nhảy lên
một nhịp, đám Kim Kiền, Tiểu Dật chẳng mảy may có chút nội lực nào thì
tệ hơn, sắc mặt trắng bệch cả ra.

Cánh tay của thiếu niên đeo mặt nạ sắt khựng lại giữa không trung, hơi

nghiêng đầu, gằn ra từng tiếng: “Triển Chiêu, giết! Toàn bộ, giết!”

Lời còn chưa dứt, đã nghe từ xa vọng đến tiếng tiêu, sắc nhọn đến chói

tai, chớp mắt, trên nóc nhà thình lình xuất hiện mấy chục tên áo đen, bịt mặt
cũng bằng vải đen, tay lăm lăm cương đao phi thân xuống, hệt như ma quỷ
vây chặt chúng nhân.

Con ngươi lộ ra trên khăn bịt mặt đều đỏ rực như máu, mà đồng tử lại

trống rỗng im lìm như chết.

“Ôi mẹ ơi!”, Kim Kiền hét lên một tiếng, xương cốt toàn thân như co

cụm hết lại, lùi ngay ra sau lưng Triển Chiêu.

“Các người rốt cuộc là kẻ nào? Vì sao ba phen bốn bận cứ tìm chúng ta

gây phiền phức?!”, Y Tiên trầm giọng quát lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.