ĐẾN PHỦ KHAI PHONG LÀM NHÂN VIÊN CÔNG VỤ - Trang 189

“Đương… đương nhiên có thể!”, Kim Kiền nuốt khan nước bọt, đứng

tránh ra để Triển Chiêu tiến vào phòng.

Các chư Phật thánh thần chiếu rọi ơi! Ánh mắt Tiểu Miêu hôm nay sao

mà mê hoặc dữ vậy?!

Triển Chiêu bước vào phòng nhìn quanh một lượt, rồi ngồi xuống bên

bàn, nhìn Kim Kiền tay chân luống cuống một cái, khẽ cười: “Kim Kiền,
chớ có câu nệ thế, qua đây ngồi đi.”

Này này, rốt cuộc đây là phòng của ai vậy?

Da mặt Kim Kiền giật giật, lệt xà lệt xệt bước qua, ngồi xuống chiếc ghế

cách Triển Chiêu xa nhất.

Nét cười trên khuôn mặt Triển Chiêu nhạt đi đôi chút: “Ngồi xa như vậy,

lẽ nào là đang ghét bỏ Triển mỗ?!”

“A!”, Kim Kiền nhảy dựng lên hệt như bị bọ cạp chích, kinh hãi kêu lên,

“Ta biết mà, ta đã thấy có chỗ không đúng rồi, ngươi là tên nào hả? Nhất
Chi Mai hay Bạch Ngọc Đường, lại dám nửa đêm khuya khoắt cải trang
thành Triển đại nhân chạy vào phòng tôi hòng phá hỏng danh dự của Triển
đại nhân, còn không mau mau khai nhận đi, niệm tình chúng ta cùng chung
hoạn nạn trước kia, tôi sẽ cầu xin Bao đại nhân khoan dung cho anh!”

Vừa hét, Kim Kiền vừa giương nanh múa vuốt xông tới nhéo da mặt

Triển Chiêu, thề phải kéo rách cái mặt nạ da người của cái vị nhân sĩ thân
phận bất minh trước mặt này.

“Kim hiệu úy, ngươi đây là cớ làm sao?!”, người đến túm chặt cổ tay

Kim Kiền, kéo đến trước mặt, hơi hờn giận nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.