ĐẾN PHỦ KHAI PHONG LÀM NHÂN VIÊN CÔNG VỤ - Trang 217

cái đó… kết lại một câu, hết thuốc chữa rồi!”, Kim Kiền trịnh trọng kết
luận.

Bạch Ngọc Đường hệt như bị sét đánh trúng, thần sắc hoảng hốt, thân

hình lảo đảo, lắp bắp: “Câm, câm miệng… Ngũ, Ngũ gia ta sao, sao có
thể…”

“Ngũ gia, đừng nói những lời như có với không có nữa, ý trung nhân của

Ngũ gia rốt cuộc là thiên kim, tiểu thư khuê các, hiệp nữ giang hồ nào vậy,
chỉ cần Ngũ gia ngài mở miệng, cho dù tiểu nhân có đạp mòn gót cưỡi ngựa
ngàn dặm, làm trâu làm ngựa, nhất định sẽ giúp Ngũ gia ôm mỹ nhân về
nhà! Chỉ cần đến lúc đó Ngũ gia, tiền lì xì cho bà mai…”, Kim Kiền xoa
xoa tay, trưng ra dáng vẻ bà mối chuyên nghiệp, nói.

“Nói bậy nói bạ!”, Bạch Ngọc Đường thình lình hét lên, “rầm” một tiếng

vỗ mạnh lên mặt bàn, làm mặt bàn bị nứt ra, hai mắt đỏ quạch trừng trừng
nhìn Kim Kiền, rồi xoay người thi triển khinh công tông cửa mà chạy.

Nếu không phải lúc phi ra cửa bị vấp vào bậc cửa loạng choạng thì bóng

dáng cũng miễn cưỡng được xem như tiêu sái.

“Ngũ gia nếu ngài nghĩ thông rồi muốn tìm người làm mai, nhất định

phải tìm tôi trước tiên đó! Giá cả có thể thương lượng!”, Kim Kiền hét với
về phía bóng trắng đang phi như tên bắn.

Trong sắc đêm thân hình trắng toát ấy lảo đảo một cái, thiếu chút nữa thì

ngã nhào từ trên không trung xuống.

Kim Kiền nhìn bóng trắng biến mất trong chớp mắt kia, lắc lắc đầu vẻ

tiếc nuối, tới khi quay người lại thì thấy Nhất Chi Mai đang ôm trán, lồm
cồm chui ra từ dưới gầm chiếc bàn đã nứt thành hai nửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.