Giây tiếp theo đó, người đàn ông bỗng nhiên cầm lấy một phần văn
kiện đặt trên bàn, vung tay thật mạnh ném nó xuống, tất cả tư liệu bị ném ra
trước mặt Trình Lạc.
Trang giấy va chạm với sàn đá cẩm thạch, bởi vì lực của anh, mà phát
ra tiếng vang thật lớn, nặng nề, khiến cho người ta sợ hãi.
“Có chuyện này tốt nhất là cậu phải rõ ràng trước,” Đường Dịch nhìn
về phía cậu, khẽ mở bạc môi:“Tôi là người rất không thích có người nói dối
trước mặt mình.”
Trình Lạc không nhịn được mà run rẩy mạnh mẽ.
Hóa ra, tin đồn là đúng. Đường Dịch, âm tình bất định, căn bản là
khiến người ta không thể nào xuống tay.
Đường Dịch nâng tay cầm ly thủy tinh, uống một ngụm nước, màu sắc
của bạo lực bỗng chốc không thể nhìn ra, Trình Lạc dường như nghĩ đến
mình đang gặp ảo giác. Lúc trước không để ý đến bộ dáng của người đàn
ông trước mắt này, ngay cả giọng nói cũng có vẻ lười biếng.
“Đối phương cho cậu bảng giá thế nào?”
Trình Lạc ấp a ấp úng:“…… Năm triệu đô la…… Bọn họ nói có thể
đưa em đến Hoa Kỳ…… Không cần trở về……”
Đường Dịch bỗng nở nụ cười, giọng nói chậm rãi.
“Có phải bọn họ còn nói với cậu, trên đường đến sân bay sẽ gọi điện
cho cậu, nói cho cậu nơi để lấy năm triệu đô la?”
“…… Tại sao anh biết?”
Ánh mắt Đường Dịch vô cùng lười biếng, buông ly nước, nâng tay
xoay màn hình máy tính xách tay lại, hướng về phía Trình Lạc.