ĐEN TRẮNG - Trang 161

“…… Cô ấy bị em dọa khóc, nói thực, là bị Đường gia dọa khóc. Cô

ấy nhìn thấy em bị người ám sát đâm trúng cánh tay, đó là lần đầu tiên cô
ấy tận mắt chứng kiến chuyện của Đường gia, cô ấy không thể thừa nhận
nó. Tối hôm đó em đã bế cô ấy rất lâu, chỉ cần buông tay ra cô ấy sẽ tỉnh.”

Đường Kính nhìn người bệnh trên giường, quyến luyến trong lòng

cũng cũng tan đi rất nhiều,“Anh thấy đấy, ngay cả người như Tô Tiểu Miêu
cũng không thể thừa nhận chuyện của Đường gia, huống chi là Kỉ Dĩ
Ninh……”

Anh nhìn Đường Dịch, trong mắt hiện lên sương mù dày đặc,“Lúc đó,

cô ấy đã bị anh làm cho sợ tới mức nói mà không kịp nghĩ, mới có thể nói
ra câu đó, cô ấy không có ý gì đâu ……”

“Lời nói vô tâm như vậy, anh sao có thể cho là thật được chứ……”

Xoa mặt Đường Dịch, biểu tình của Đường Kính cũng thật khổ sở,“Chuyện
này, nếu ngay cả anh cũng không chịu được, anh muốn em làm sao mà đối
mặt đây?……”

**** **** ****

Kỉ Dĩ Ninh đi theo sau Thiệu Kì Hiên, trong người thấy thật mệt mỏi,

giống như người bị bệnh nặng, làm cả thế giới của cô trở nên rối loạn.

Cấp dưới của Đường gia đang đứng thành hai hàng bên hành lang,

người nào cũng mang vẻ mặt và động tác như nhau, quần áo chỉ toàn một
màu đen, càng tăng thêm cảm giác áp bách. Khi đi qua Khiêm Nhân đang
đứng cuối hành lang, Kỉ Dĩ Ninh vội vàng hướng về phía anh cúi thấp đầu
xin lỗi.

“Thực xin lỗi, tôi thật có lỗi……”

“Không cần,” Thái độ của Khiêm Nhân rất lãnh đạm, không hề nhìn

cô,“Cô là người của Dịch thiếu, không cần khách khí với tôi như vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.