ĐEN TRẮNG - Trang 162

Có thể tưởng tượng, người da mặt mỏng như Kỉ Dĩ Ninh, ở trước mặt

mọi người bị người ta nói như thế, trong lòng có bao nhiêu khổ sở. Lúc này
cô chỉ biết cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, ngay cả bàn tay cũng không biết nên
đặt ở đâu.

Khiêm Nhân rầu rĩ xoay người, không muốn nói cái gì nữa.

Thiệu Kì Hiên tiến lên, bất ngờ nâng tay gõ vào trán anh ta một

cái,“Anh có lầm hay không, ngay cả một cô gái mà cũng bắt nạt.”

Khiêm Nhân nhất thời không thể khống chế được đáy lòng đang tức

giận, xoay người quát:“Anh có biết Dịch thiếu chưa từng bị –” Tổn
thương–

Thiệu Kì Hiên lạnh lùng liếc anh ta, Khiêm Nhân lập tức ngậm mồm.

Anh có thể không nể mặt Kỉ Dĩ Ninh, nhưng đúng là không thể không nể
mặt Kì Hiên.

Buồn bực nhìn Kì Hiên một cái, Khiêm Nhân xoay người bước đi.

Kì Hiên vỗ vỗ vai Dĩ Ninh, đứng bên cạnh an ủi cô.

“Không cần để ý Khiêm Nhân, từ nhỏ anh ta đã đi bên cạnh Đường

Dịch, toàn bộ thế giới quan nhân sinh quan đều bị Đường Dịch biến thái kia
vặn vẹo hết, đi, chúng ta không cần để ý đến anh ta nữa……”

Đi xuống tầng, hai người đi đến sân sau bệnh viện.

Thiệu Kì Hiên xoay người nhìn phòng bệnh trên tầng tám, thấy ánh

đèn bên trong vẫn nhu hòa như trước, không nhịn được mà mỉm cười, thấp
giọng cảm thán nói:“Hôm nay Đường Kính nhà chúng ta nhất định đã bị áp
lực tâm lý rất lớn……”

Kỉ Dĩ Ninh ngẩng đầu, có chút nghi hoặc,“Vì sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.