ĐEN TRẮNG - Trang 317

Kỉ Dĩ Ninh cắn môi dưới, không đáp không ứng.

Vì thế anh dùng lực cắn xuống môi dưới của cô, mùi máu tươi nhất

thời tràn ngập không khí, cô là người rất sợ đau, trực giác muốn đẩy anh ra
nhưng lại bị anh ôm càng chặt hơn.

“Nói.” Anh kiên trì muốn cô đáp ứng:“Nói là em có thể làm được.”

“Em không làm được.”

Một câu, Kỉ Dĩ Ninh đã trốn tránh thế giới của Đường Dịch.

Trừng phạt.

Cảm tình là một sự trừng phạt, ở cả hai bên, cả hai đều không thoát

được.

Đêm dài tuyệt vọng, làm nội tâm Đường Dịch bất ngờ trở nên im lặng,

im lặng trước bão táp.

Lần đầu tiên anh rõ ràng, Đường Dịch có thể đánh mất Kỉ Dĩ Ninh.

Một câu lại một câu nữa cô lặp lại lời không đáp ứng, đơn giản khiến

anh một lần lại một lần nữa xác nhận, mình đến tột cùng là không thể để
mất cô đến mức nào.

Hóa ra có thể đến nước này.

Hóa ra, đúng là đến nước này.

Giây tiếp theo, Đường Dịch bỗng nhiên chặn ngang bế cô lên, động

tác thô bạo, không để ý cô đang đẩy mình ra.

Anh bế cô đi vào nhà thờ, nhà thờ này có năm tầng, anh ôm chặt cô

trong ngực, đi từng bước một lên cầu thang. Do tính chất của gỗ, tiếng vang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.