ĐEN TRẮNG - Trang 327

Thủ đoạn tra tấn ở trên giường của Đường Dịch luôn luôn rất tốt, đêm

nay lại càng sâu, ùn ùn đa dạng, làm cho Kỉ Dĩ Ninh phải nhẫn nhịn khắc
chế vạn phần, vất vả vạn phần, thế nên trong nháy mắt cô cảm thấy mình
dường như sắp điên mất rồi.

“…… Biết anh sợ hãi mình có thể mất em thế nào không?”

Anh ở sau lưng cô hôn lên xương sống của cô, cả người cô đều bị đặt

dưới thân anh, bởi vậy cô không thấy được lúc này Đường Dịch có bao
nhiêu ôn nhu.

“Mất đi một người, là rất thống khổ.” Anh nói cho cô: “Anh biết loại

cảm giác này, cho nên, anh sẽ không cho em rời bỏ anh.”

Cô dừng lại, vững vàng ổn định hơi thở, không nhịn được hỏi:“Anh đã

mất đi ai?”

Anh không trả lời.

Mà chỉ hôn cô, sau đó bỗng nhiên cẩn thận tiến vào người cô.

Lại một lần kết hợp đột nhiên mà đến, làm cho Kỉ Dĩ Ninh không

chuẩn bị tâm lý kêu lên một tiếng sợ hãi.

Ngay khi đang ở trong tình dục thừa nhận toàn bộ của anh, cô mơ hồ

nghe thấy giọng nói của Đường Dịch vang lên.

“Là mẹ anh……. Bỗng nhiên có một ngày không thấy tăm hơi của mẹ,

khi anh tìm được mẹ thì đã quá muộn rồi. Sau đó anh sắp xếp lại di vật của
mẹ, tìm được một quả bóng bay, mẹ mua nó để chúc mừng sinh nhật anh,
nhưng nó đã bị nổ rồi, mẹ liền tiện tay đặt nó sang một bên. Tất cả di vật
đều lây dính hơi thở của mẹ, mỗi ngày anh đều nhìn vào chúng, rốt cục có
một ngày anh cảm thấy mình không thể chịu nổi nữa, bởi vì chúng làm anh
rất thống khổ, anh đã bỏ đi tất cả di vật của mẹ. Chỉ giữ lại bên mình duy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.