Thật sự, bất kể là cô làm gì với anh, cũng không cần xin lỗi. Một
người yêu một người khác, căn bản là sẽ không muốn cô ấy phải xin lỗi,
mà anh yêu cô còn không kịp.
Chạng vạng, những hạt mưa nhỏ tí tách vừa ngừng rơi, mấy quán bán
hoa quả ven đường đã dựng lên.
Chu Tồn Huyễn dừng lại trước một trong những quán bán hoa quả đó.
Mùa thu, bưởi gặp mưa, dường như có thêm sức sống, tạo nên màu
vàng nhạt thật đáng yêu.
Anh lấy ví tiền ra, mua một quả bưởi nhỏ. Ông chủ tìm tiền lẻ trả lại
anh, anh nâng tay nhận lấy, quay người lại, đã thấy phía sau mình có một
cô bé đang nhìn quả bưởi nhỏ trên tay anh đầy chờ mong, anh khẽ cười,
nhét tiền lẻ vào tay cô bé, nghe thấy cô bé vui mừng nói ‘Cám ơn anh ạ’,
sau đó lại đem tiền lẻ anh đưa cho ông chủ quán, vui vẻ nói ‘Ông ơi, cháu
cũng muốn ăn bưởi ạ!’
Chu Tồn Huyễn xoay người, cười với Kỉ Dĩ Ninh, chỉa chỉa vào cô bé
đang mua bưởi phía sau:“Có giống em không?”
Kỉ Dĩ Ninh bật cười:“Cái gì chứ……”
“Em thích nhất.” Anh đưa quả bưởi nhỏ ra trước mặt cô:“London
không có nhiều bưởi tươi thế này, cho nên lúc đó, mỗi lần thấy có bán, em
đều mua về rất nhiều.”
Nhớ tới chuyện cũ, Kỉ Dĩ Ninh cười rộ lên.
Chu Tồn Huyễn nâng tay, kéo cổ tay áo sơmi lên trên cánh tay, sau đó
bóc vỏ của quả bưởi đó ra.