ĐẸP VÀ BUỒN - Trang 142

em.»
Ép má vào cổ Taichiro, cô gái nói:
«Anh khổ tâm làm gì. Chuyện ấy đã qua rồi. Em đã xua đuổi ý nghĩ trả thù
ra khỏi đầu em. Bây giờ thì dễ lắm. Em chỉ còn là em.»
Taichiro quay lại đặt tay lên vai cô gái. Keiko nói nhỏ như thầm thì:
«Cô Ueno bảo em đừng có trở về nhà nữa.»
«Tại sao?»
«Tại em đã thú nhận với cô là em đi gặp anh.»
«Em kể cho cô em nghe sao?»
«Dạ.»
Taichiro yên lặng.
Keiko nói:
«Cô bảo em không được đi gặp anh. Nếu không nghe lời thì cứ đi luôn.»
Taichiro buông vai Keiko ra. Anh trở lại cảnh thực tại. Bên kia sông sinh
hoạt của ngày đã náo nhiệt, và dẫy đồi phía đông đã phô trương những mầu
lục đậm nhạt khác nhau. Thấy Taichiro nghiêm mặt, Keiko nói:
«Anh nghĩ em không nên cho cô hay?»
«Anh không nói vậy. Sự việc là anh cảm thấy chính anh đang trả thù cô
Ueno cho mẹ anh.»
Nói xong Taichiro bước trở vào trong phòng. Keiko bước theo, nắm lấy
cánh tay anh như sợ mất. Cô gái nói:
«Trả thù cho mẹ anh? Không bao giờ em nghĩ như vậy. Anh nói gì kỳ cục
vậy.»
Taichiro đổi đề tài:
«Chúng ta đi chăng? Hay tốt hơn là em về nhà em đi.»
«Anh đừng ác với em.»
«Bây giờ đến lượt anh, thay vì cha anh, xáo trộn đời sống của cô Ueno.»
«Đêm qua nói với anh chuyện báo thù, em thật có lỗi. Anh tha thứ cho
em.»
Ra khỏi trà thất, Taichiro gọi taxi, và Keiko leo lên xe ngồi bên chàng trai.
Taxi ra khỏi tỉnh tiến về phía tu viện Nisonin ở Saga. Một lúc lâu Taichiro
vẫn ngồi yên lặng. Keiko hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.