ĐỀU TẠI VẦNG TRĂNG GÂY HỌA - Trang 105

anhtrợ lý thở dài, chuẩn bị ra về.

Ngay lúc đóng cửa,anhbỗng nghe thấymộttiếng thở dài rất khẽ.

Vì là người trẻ tuổi nênanhkhôngkhắc chế đượcsựtò mò, vừa xoay

người lạithìthấy Chu Tự Hằngđangngồitrênbậc thang, đầu dựa vào lan can.

Cậu bé tựnóithầm: “Thế mànóilà sinh nhật con bốsẽở nhà,sẽđưa

conđixem xiếc thú,nóimàkhônggiữ lời gì hết! Chẳng phải bố haynóilà đàn
ông phải trọng chữ tín sao? Việc tết tóc khó như vậy mà con cũngđãlàm
cho Tiểu Nguyệt Lượng rồi, mà bốthìlạikhôngvề nhà, Chu Xung,
bốkhôngphải là đàn ông!”

Cậu bé càngnóicàng nghẹn ngào, còn sụt sịt như sắp khóc, lúc

thấyanhtrợ lýđangnhìn mình, cậu bé liền vội vàng lau mắt rồi đứng dậy,
tiếp tục giậm chânđilên lầu.

Căn phòng lớn trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại những chiếc đèn chùm

chiếu xuống sàn đá cẩm thạch, ánh sáng tuy rực rỡ nhưng lại lạnh lẽo đến
đáng sợ.

anhtrợ lý nhìn theo Chu Tự Hằng cho đến khi cậu bé bước vào phòng,

dáng vẻ của cậu béđãkhôngcòn hiên ngang như lúc nãy, ngược lại có phần
ủ rũ đáng thương.

anhtrợ lý trẻ khẽ thở dài đóng cửa lại, so với ánh sáng nguy nga tráng

lệ ở căn hộ cao cấp,thìanhvẫn thích ánh đèn vàng ấm áp trong những nhà
dân bình thường hơn.

Chu Tự Hằng chán nản lắm, cậu bắt Minh Nguyệt hát cho cậu

nghe,côbé có giọng hát vô cùng trong trẻo, đángyêuvà ngọt ngào.

Chu Tự Hằng cứ muốncôbé hátđihát lại, mà loanh quanh cũng chỉ có

mỗi bài “Mẹ là người tốt nhấttrênđời”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.