Chu Xung im lặng hồi lâu, sau đó thử dò xét hỏi: “Con trai à?”
Giọnghắnkhản đặc, cổ họng dường như khô nứt.
Chu Tự Hằng túm tóc mình,nhỏgiọng đáp: “Vâng.”
Sau đó hai bố con đềukhôngnóitiếng nào, trong ống nghe chỉ có tiếng
thở.
mộtlúc lâu sau, Chu Tự Hằng mới cúi đầunói: “Bố, có phải tâm trạng
bốđangkhôngđược tốtkhông?”
mộtcâu quan tâm của con trai, khiến cho lòng Chu Xung dậy sóng.
hắnđáp: “khôngphải tâm trạng bốkhôngtốt, mà bố chỉđanghơi mệt
thôi.”
Nghe thấy điều này Chu Tự Hằng cảm thấy rất ngạc nhiên.Trong suy
nghĩ của cậu, mặc dù bố là người luôn bận rộn, nhưng bố vẫn rất tài giỏi,
mặc dù thườngkhônggiữ lời hứa, nhưng vẫn là nam tử hán đầu đội trời chân
đạp đất.
Chu Tự Hằngnói: “Chuyện làm bố mệt chắc phải là chuyện rất quan
trọng đúngkhông?”
Đầu dây bên kia có tiếng hút thuốc của Chu Xung,hắnđáp: “Đúng vậy,
rất quan trọng.”
Chu Tự Hằng nghiêm túc suy nghĩmộtlát rồinói: “Vậy bố về
nhàđi,khôngcó tiền cũngkhôngsao, consẽlàm chỗ dựa cho bố.”
---
Ngân Nhi: Hai cha con nhà này, cứ làm người ta cảm động