“khôngphải do thức ăn, mà là do gien của bố quá tốt.” Chu Tự Hằng
vui vẻ cúi đầu ôm lấy bố, “Bình thường bố toànnóivậy mà.”
Cảm xúc trong lòng Chu Xung lúc nàythậtsựkhôngthểnóira được
thành lời, cuối cùng chỉ còn biết bộc lộ bằngmộtnụ cười.
Ôngmộtlần nữa giơ tay lên,nhẹnhàng xoa đầu Chu Tự Hằng, phần
đỉnh đầu hơi có cảm giác khô cứng, chính là phần tóc ngốc nghếch vểnh
lênkhôngthể làm mấtđiđangcọ vào lòng bàn tay ông.
“Bố…”
“Gì con?”
Hai chữ “Cảm ơn” cuối cùng vẫnkhôngthểnóira.
Chu Xungđãnhọc lòng đạo diễnmộtvở kịch, tìm cả những diễn viên
giỏi, tỉ mỉ cẩn thận đểkhônglàmanhtự ái.
Chu Tự Hằng ôm bố, cảm nhậnrõràng là bốđãkhôngcòn trẻ nữa, bắt
đầu già yếuđirồi.
*
Buổi đàm phán này cuối cùng trở thành việc kí kết hợp đồng giữa hai
bên Chu Xung và Chu Tự Hằng, nội dung bản hợp đồng có chút thay đổi,
Sơn Hải định giá lại Weiyan là 160 triệu đô la, tài trợ 24 triệu đô la, nắm
giữ 15% cổ phần.
Nhận đượcsựcoi trọng từ Sơn Hải, Sầm Gia Niên vui mừng hết sức,
thay đổi lại suy nghĩ sai lầm của mình rằng đây là công ty ma, lên
tiếngnóivài lời khen ngợi trước mặt Chu Tự Hằng: “Công ty này đúng là có
con mắt tinh tường, bọn họđãbỏ ra nhiều tiền như thếthìchắc chắnsẽgiải
quyết được chuyện dừng hoạt động của Weiyan thôi.”