ĐỀU TẠI VẦNG TRĂNG GÂY HỌA - Trang 478

Chú dênhỏBạch Dương: “…”

Mùa đông ngày ngắn đêm dài, lúc này mặt trờiđãbắt đầu xuống núi,

nhìn nhưmộtquả trứng muối treotrênbầu trời Nam Thành vậy.

Bạch Dương được cục trưởng Bạch đón về rồi, Minh Nguyệt

cũngđãsớm được Minh Đại Xuyên đưa về nhà thu dọn hành lý để sáng mai
cả nhà lên đường.Chu Tự Hằngkhôngdámđitiễn, sợ bố chồng trong cơn
giận dữsẽgiật đứt dúm tóctrênđầu mất.

Chu Tự Hằng mới chỉ nghĩ đến thôiđãsợ run cả người.

Cậu thở dài, chấp nhận số phậnđivào bãi lấy xe đạp.

đangchuẩn bị láiđithìđằng sau cómộtchiếc xeđitới, bấm hai tiếng còi,

cậu bực mình quay đầu quát: “Con mẹ mày bị bệnh à! Đường rộng thế này
cơ mà! Muốnđithìđinhanh lên,khôngđithìlượn xuống sông cho bố mày
nhờ!”

Chu Tự Hằng cũng dùng sức nhấn chuông xe đạp: “Mày nghĩ chỉ mỗi

mày có còi thôi chắc?”(Editor: Cho cười phát))

Cửa kính xe hạ xuống, Tưởng Văn Kiệt dở khóc dở cườinói: “Cậu

chủ, ai dám động đến cậu chứ?”

anhđixuống xe, nhấc cái xe đạp của Chu Tự Hằng lên rồi bỏ vào trong

cốp sau.

Chu

Tự

Hằng

mởmộtchai

sữa

tươi,

cắm

ống

hút

uống,khôngnóichuyện.

Cậu mở cửa sau ra, vốn tưởngkhôngcó ai, nhưng lại trông thấy Tô Tri

Songđangngồi thẳngtrênghế, nhắm mắt dưỡng thần, chậm rãi hít thở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.