ĐỀU TẠI VẦNG TRĂNG GÂY HỌA - Trang 549

Chu Tự Hằng ôm chặt lấy đầu gối, kéo chặt áo khoác, cậu cảm thấy rất

lạnh, tựa như mỗi cơn gió thổi tớisẽlàm cho máu cậu đông lại vậy.

Chỉ có đầu gối là nóng hổi.

Cómộtchút ướt,mộtchút mặn, là vị của nước mắt.

Hình nhưđãrất lâu rồi cậukhôngkhóc.

*

Minh

Nguyệt

cảmộtbuổi

tốikhôngthể

tập

trung

học

được,côbéđimộtvòng xung quanh trường, cuối cùng mới tìm được Chu Tự
Hằngđangngồimộtmình ở chỗ vườn câynhỏ.

Cậu mặc áo khoác đen, co rúc ởtrênghế, giữa buổi

tốikhôngtrăngkhôngsao, bốn bề tịch mịch.

Minh Nguyệt cảm thấy như mìnhđangđược ngắm nhìnmộtbức tranh,

nhưng chỉ có ba màu đen trắng và xám.

Chu Tự Hằng ở trong bức tranh đó.

Còncôbé ở ngoài.

Hai người hoàn toàn xa lạ.

Minh Nguyệt xoa xoa hai bàn tay, chà xát cho ấm, sửa sang lại tóc và

váy, xuyên qua đám cỏ rậm rạpđitới trước mặt Chu Tự Hằng.

“Chu Chu.”côbé dè dặt gọi.

Chu Tự Hằng bị tiếng gọi đó thức tỉnh, ngạc nhiên ngẩng đầu, Minh

Nguyệt khom người xuống, đưa tay ra muốn chạm vào cậu nhưng cuối
cùng lạikhôngdám, cứ thế để yên tay giữakhôngtrung.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.