ĐỀU TẠI VẦNG TRĂNG GÂY HỌA - Trang 562

Taycôbé mềm mại lại trắng nõn, lôinhẹống tay áo sơ mi đen của cậu,

nhìn càng nổi bật hơn, trong phòng để đồnhỏhẹp, chỉ cómộtô cửa
sổnhỏ,côbénhẹnhàngnói, cặp lông mi cong vút, ánh sáng tỉ mỉ phác họa
đường néttrêngò má trắng hồng.

“Lư biên nhân tự nguyệt, hạo oản ngưng sương tuyết.”(*) Chu Tự

Hằng trong đầu trống rỗng, vô thức phun ramộtcâu.

*(Hai câu tiếp theo của đoạn thơ, dịch nghĩa:côgáibán rượu bên lò lửa

đẹp như trăng, cổ tay trắng ngần như đọng sương tuyết.)

Minh Nguyệt đỏ bừng mặt, cặp má lúm đồng tiền thoánghiệnra, hỏi:

“anhđangđọc thuộc thơ à?” Đây là những câu trong bài “Bồ Tát Man”, câu
vừa rồi nhằm miêu tả vẻ đẹp của nhữngcôgáivùng Giang Nam.

“Ừ,anhđangđọc thuộc thơ.” Chu Tự Hằng đáp theo lờicôbé.

“Em lại cảm thấy làanhđangtrêu em.” Minh Nguyệt dịu dàngnói.

“Ừ,anhđangtrêu em đấy.” Chu Tự Hằng lại nhại theocôbé.

Nào…nào có ainóichuyện kiểu đó chứ!

Minh Nguyệt thả tay ra,côbé lườm Chu Tự Hằng, thấy cậu vẫn cười

nhăn nhở,côbékhôngthể làm gì khác hơn là cúi đầu,nói: “Lần nàyanhthi rất
tốt.”

côbé vắt hết óc mà chỉ có thể nghĩ ra câu đó đểnóithôi.

“Hửm?” Chu Tự Hằng nhíu mày, “Sao em biết nhanh thế?”

Hỏi xong lại cúi đầu, ômcôbénói: “anhrất giỏi đúngkhông? Cho phép

em hônanhmộtcái đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.