giọngnóicủa Chu Tự Hằng hòa cùng với gió thu chui vào tai Minh
Nguyệt,côbé dán sát vào lưng cậu,nhỏnhẹphụ họa cùng cậu.
Trời đêm gió lạnh, nhưng nhiệt độtrênngười Chu Tự Hằng lại rất ấm,
sống lưng cũng cực kì vững chãi.
Chu Tự Hằng nghiêm túc đọc thơ, dường nhưđangmuốn bù đắp lại
cho những năm tháng mà cậuđãbỏ lỡ.
Cậuđangdần trưởng thành.
Thời giansẽkhôngbao giờ phụ người có tâm.
Minh Nguyệt thủ thỉ sau lưng cậu: “anhChu Chu cố lên.”
Chu Tự Hằngkhôngđáp, chỉ quyết tâm nắm chặt lấy taycôbé.
Từ vị trí thứ 900 lên được đến 500khôngphải là chuyện dễ dàng,
nhưng từ vị trí 500 tiến lên cao hơnthìsẽcàng gặp nhiều khó khăn hơn nữa,
Chu Tự Hằng rất quý trọng chút thành tựunhỏnày của mình, hi vọng có thể
chia sẻ nó với tất cả những ngườiyêuthương cậu.
Bao gồm Minh Nguyệt và Chu Xung.
Chu Tự Hằng trở về nhà, lấy phiếu điểm và tất cả bài thi từ trong cặp
ra, Chu Xung lạikhôngở trong phòng, cũngkhôngcó trong phòng khách,
màđangở ngoài sân.
Giờđãmười giờ tối, ngoài sân có hai người, Tô Tri Song đứng cách
Chu Xung khá xa, nhưng bóng dáng rấtrõràng, giọngnóicũng vừa đủ nghe.
Chu Tự Hằng yên lặng đứng thẳngmộtbên.
“…anhvẫn còn liên hệ với mấy người trong ban tuyển sinh kia à?” Tô
Tri Songnói.