ĐỀU TẠI VẦNG TRĂNG GÂY HỌA - Trang 69

Cô bé còn rất nhỏ, cuộc sống luôn vui vẻ không ưu phiền, tựa như một

con thuyền đang đi trên biển, chưa bao giờ nổi sóng lớn, dọc đường phong
cảnh đẹp như tranh.Cô bé chẳng bao giờ nghĩ tới việc mẹ của mình sẽ tự
nhiên xuống thuyền cả.

Minh Nguyệt tâm trạng buồn bã như một con chim sơn ca bị nhốt

trong lồng, không thể hót lên những tiếng dễ nghe.Giang Song Lý đau lòng
lắm, cô hứa với con gái: “Mẹ chỉ đi một tí thôi, khi nào được nghỉ mẹ sẽ về,
chúng ta lại giống như trước đây.”

Minh Nguyệt vẫn rầu rĩ cúi thấp đầu.

Chu Tự Hằng thì hoàn toàn ngược lại, cậu bé dựa vào những phép tính

đơn giản đã được học ở nhà trẻ, cả ngày lẫn đêm cứ tính toán mãi, xem
hôm nào thì Tiểu Nguyệt Lượng sẽ đến nhà mình ở.

Chỉ cần nghĩ đến đó thôi là Chu Tự Hằng lại không nhịn được cười,

thậm chí còn phấn khích mà huýt sáo.

Trò chơi anh hùng cứu công chúa nay đã được Chu Tự Hằng biến hóa

trở nên rất lớn mạnh, không còn có mỗi cậu bé và Minh Nguyệt chơi nữa
rồi, trong tiểu khu có mười mấy cậu em nhỏ chia ra một đội sắm vai thủ hạ
của Chu Tự Hằng, một đội là kẻ địch, mặc dù đông người, nhưng Chu Tự
Hằng vẫn có thể an bài ổn thỏa đâu ra đấy.

Và tất nhiên Minh Nguyệt là người cao quý nhất, cô bé vĩnh viễn chỉ

cần ngồi một chỗ làm một công chúa nhỏ xinh đẹp, chờ anh hùng tới giải
cứu là được.

Mỗi lần được cứu, Minh Nguyệt đều rất vui vẻ hôn anh hùng Chu Tự

Hằng một cái, nhưng hôm nay cô bé lại không thấy vui gì cả.

Chu Tự Hằng sai đàn em chạy đến cửa hàng mua một xâu kẹo hồ lô

đường tới dỗ cô bé.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.