ĐỀU TẠI VẦNG TRĂNG GÂY HỌA - Trang 708

“anhcòn hơn nó,anhđãtừng vượt tường để vào học viện múa Bắc Kinh đấy
nhé.”

Minh Nguyệt cúi đầu cười,khôngtiếp tục chủ đề này nữa, hỏi Chu Tự

Hằng: “Sách vở củaanhthìsao? Có mang vềkhônghay cũng némđi?”

Chu Tự Hằng lắc đầunói: “Bốanhbảo mấy quyển sách nàykhôngđược

némđi, ông ấysẽlái xe đến đây để mang đống sách về, nhân tiện đón bọn
mình luôn.”

Chu Xung bỏ công bỏ việc vì kì thi tốt nghiệp của con trai, hai ngày

thihắnchỉ mặc áo may ô quần đùi, chânđidép lê, trờithìnóng bức nhưng vẫn
đứng bên ngoài cổng trường để chờ đưa cơm cho con, thỉnh thoảng cũng có
ranóichuyện với các phụ huynh khác, vừa buôn dưa lê vừa cắn hạt dưa.

Rấtrõràng, trong lòng của Chu Xung, con trai vĩnh viễn đứng thứ nhất.

Thế nào mà lại đến mang sách về, nhân tiện đón Chu Tự Hằng luôn?

Minh Nguyệt nhíu mày hỏi: “Tại saokhôngđược némđi?”

Tại sao ư?

Chu Tự Hằng xếp lại đống sách theo thứ tự từ to đến bé, nghe

vậythìchỉ vỗnhẹbìa sách, nghiêm túcnói: “Bốanhnóimuốn giữ lại hết sách
và vở ghi củaanh, sau này đưa lại cho cháu nội, vì kiến thức chính là nguồn
tài nguyên quý giá.”

Minh Nguyệt nhìn thấy hình bóng mình trong đôi mắt sáng như lưu ly

của Chu Tự Hằng, cho nêncôbé rất tự nhiên mà tự liên tưởng tới mình khi
nghĩ tới hai từ “cháu nội”,côbé xoắn xoắn ngón tay, cố gắng che dấu cảm
xúc ngượng ngùng trong lòng, lí nhínói: “Chú Chu…lo xathậtđấy…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.