Từ lúc bước vào căn phòng này, ánh mắt và giọng điệu của Chu Tự
Hằngđãtrở nênkhôngđược bình thường nữa.
Minh Nguyệt cảm thấy tim đập rất nhanh, hô hấp khó khăn.
côbé cố gắng tìm lý do để cự tuyệt, vắt óc nghĩ mãi mớinói: “Buổi tối
có thể mẹ emsẽgọi điện thoại đấy.”
“Lúc xuống tàu emđãgọi điện báo tin rồi còn gì.” Chu Tự Hằng dù bận
nhưng vẫn rất ung dung đút tay vào túi quần,khôngnhanhkhôngchậmđitới
trước mặtcôbé, “Dì Giang biết emđiđường xa mệt, buổi tốisẽkhônggọi điện
làm mất giấc ngủ của em đâu.”
Cậu từng bướcđitới, vóc dáng cao lớn khiến cho cả căn phòng tràn
ngập hình bóng và hơi thở của cậu.
“Chuyện này…Nếu bố em mà biếtthìsẽrất tức giận đấy.” Minh Nguyệt
đành phải lấy bố ra để dọa Chu Tự Hằng.
Chu Tự Hằng trước giờ vẫn rất sợ bố vợ tương lai, nhưng lúc
nàythìcậu hoàn toànkhôngsợ, yết hầu khẽ giật, cậu mỉm cười,nóithầm:
“Emkhôngnóithìbố em làm sao biết được.”
Cậu tin chắc là Minh Nguyệtsẽkhôngbao giờnóivới Minh Đại Xuyên
chuyện này đâu.
Minh Nguyệt cứng họng.
côbé cảm thấy mình bị rơi vào bẫy rồi, Chu Tự Hằng giống như bác
thợ săn, tỉ mỉ bện ramộttấm lưới, từng chút từng chút quấn chặt lấycôbé.
Cậu chậm rãiđitới đứng trước mặt Minh Nguyệt, thân thể củacôbé
hoàn toàn bị cậu bao phủ.