Vậy nên nhà thi đấu là một bước tấn công táo bạo vào một lãnh địa
chưa được khai phá. Nó có thể làm cảnh sát bối rối, gần như chắc chắn sẽ
dẫn họ đi sai hướng. Nếu như họ nhận ra ở đây có một hướng đi để lần
theo, một khả năng xem ra khá mờ mịt.
Và trên hết là cái gương - nếu tôi đúng về những lý do khiến hắn lựa
chọn nhà thi đấu, khi đó việc thêm cái gương vào chắc chắn sẽ củng cố
thêm giả thiết đó. Nó có thể là một lời bình luận về những gì vừa xảy ra,
liên quan tới việc để lại cái đầu. Nó có thể là một thông điệp cho phép nối
lại tất cả những đầu mối khác, lắp ghép chúng lại gọn ghẽ như những mảnh
thi thể được xếp chồng lên nhau, một cách nhấn mạnh tinh tế cho một công
việc đáng chú ý. Vậy thì đó là thông điệp nào đây, nếu là tôi?
Tao đã thấy mày.
À, phải. Tất nhiên là thế rồi, bất chấp việc nghe có vẻ quá hiển nhiên.
Tao thấy mày. Tao biết mày đang ở sau lưng và đang quan sát mày. Nhưng
tao cũng ở thật xa phía trước mày, kiểm soát lộ trình, áp đặt tốc độ và quan
sát mày bám theo tao. Tao thấy mày. Tao biết mày là ai, mày ở đâu và tất cả
những gì mày biết về tao là tao đang quan sát mày. Tao thấy mày.
Nghe có vẻ đúng. Tại sao nó không hề khiến tôi cảm thấy dễ chịu
hơn?
Hơn nữa, tôi nên nói bao nhiêu với Deborah tội nghiệp về chuyện
này? Chuyện này đã trở nên đậm chất cá nhân tới mức tôi phải thật vất vả
để nhắc mình nhớ còn có một khía cạnh công chúng trong nó, khía cạnh rất
quan trọng cho cô em tôi và sự nghiệp của cô. Tôi không thể bắt đầu nói với
cô - hay bất cứ ai - rằng tôi nghĩ tên sát nhân đang muốn nói gì đó với tôi,
nếu tôi có đủ trí khôn để lắng nghe và trả lời. Nhưng phần còn lại, liệu có
điều gì tôi cần nói với cô, liệu tôi có thực sự muốn nói không?
Thật quá nhiều. Tôi cần ngủ trước khi có thể giải quyết được mớ bòng
bong này.