DEXTER VÀ GIẤC MƠ HẮC ÁM - Trang 132

Tôi vẫn chưa đến mức khóc rưng rức khi leo lên giường, nhưng cũng

đã gần sát tới mức đó. Tôi cho phép giấc ngủ nhanh chóng bao trùm lấy
mình, thả lỏng để mặc mọi thứ chìm vào bóng tối. Tôi có được gần hai giờ
rưỡi đồng hồ ngủ yên giấc trước khi điện thoại đổ chuông.

“Là em đây,” giọng nói ở đầu dây bên kia vang lên.

“Tất nhiên rồi,” tôi nói. “Deborah, phải không nào?” Và dĩ nhiên là

đúng rồi.

“Em đã tìm thấy chiếc xe tải đông lạnh.”

“À, chúc mừng, Deb. Một tin rất tốt.”

Đầu dây bên kia chìm vào im lặng một hồi lâu.

“Deb?” cuối cùng tôi lên tiếng. “Đó là tin tốt, phải không nào?”

“Không,” cô em tôi đáp lại.

“Ồ.” Tôi cảm thấy cơn buồn ngủ nện thình thịch trong đầu mình như

một người thợ giặt đập vào một tấm thảm cầu nguyện, nhưng tôi cố gắng
tập trung, “Ừm, Deb, em đã… chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Em đã kiểm tra sự tương thích,” cô nói. “Bảo đảm hoàn toàn chắc

chắn. Các bức ảnh, số phần, mọi thứ. Vậy là em nói lại với LaGuerta như
một trinh sát giỏi.”

“Và cô ta không tin em?” tôi hỏi với vẻ không tin nổi.

“Nhiều khả năng là có.”

Tôi cố chớp mắt, nhưng đôi mắt muốn nhắm tịt lại, vậy là tôi đành bỏ

cuộc. “Anh xin lỗi, Deb, một trong hai chúng ta đang có vẻ không được có
lý lắm thì phải. Liệu có phải anh không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.