DEXTER VÀ GIẤC MƠ HẮC ÁM - Trang 85

“Bây giờ là sáng thứ Bảy,” tôi nói. “Chúng ta sẽ chẳng bao giờ chen

nổi vào đâu.”

“Em sẽ tới đó trước và đặt một bàn,” cô em tôi nói. “Hẹn gặp anh ở

đó.”

Nhà hàng Wolfie’s Deli tại Miami Beach là một truyền thống của

Miami. Bởi vì nhà Morgan là một gia đình ở Miami, chúng tôi đã ăn tại đây
vào những dịp đặc biệt. Tại sao Deborah lại nghĩ hôm nay có thể là một dịp
như thế quả là vượt quá khả năng hiểu biết của tôi, nhưng tôi tin chắc cô sẽ
khai sáng cho tôi đúng lúc. Vậy là tôi đi tắm, ăn mặc theo phong cách thoải
mái nhất có thể vào ngày thứ Bảy, rồi lái xe tới Beach. Đường xá khá thông
thoáng trên tuyến cầu cạn MacArthur mới được cải tạo, không lâu sau tôi đã
có thể lịch thiệp lách đi giữa đám đông đang chen chúc nhau tại Wolfie.

Giữ đúng lời mời, Deborah đã chiếm được một bàn trong góc. Cô

đang tán chuyện với một người phục vụ lâu năm, một phụ nữ thậm chí cả
tôi cũng nhận ra. “Chào Rose yêu quý,” tôi lên tiếng, cúi xuống hôn bờ má
nhăn nheo của bà. Bà đáp trả lại tôi bằng cái quắc mắt muôn thuở của mình.

“Bông hồng

[20]

Ireland hoang dại của tôi.”

“Dexter,” bà cất giọng the thé, với thổ âm Trung Âu nặng trịch của

mình. “Ngất ngây vì những cái hôn, như một vài faigelah.”

“Faigelah

[21]

. Có phải đó là tiếng Ireland của vị hôn phu không?” tôi

hỏi bà và ngồi xuống ghế của mình.

“Feh,” bà nói, quay vào trong bếp và nhìn tôi lắc đầu.

“Anh nghĩ bà ấy thích anh,” tôi nói với Deborah.

“Ai đó cũng nên thế chứ,” Deb nói. “Cuộc hẹn hò tối qua của anh thế

nào?”

“Rất vui,” tôi nói. “Thỉnh thoảng em cũng nên thử.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.