DỊ NHÃN PHÒNG ĐÔNG - TẬP 1 - Trang 34

thấy đôi chút cùng choáng váng, trong lòng thầm cảm thấy may phòng
công ty không nằm trên tầng quá cao.

“Haiz, hy vọng ngày mai đi làm sẽ không gặp phải chuyện lạ nữa!”

An Nhiên bước xuống khỏi xe bus, cậu đi bộ về nhà với gương mặt
đầy lo lắng còn tâm trí vẫn mải mê để đi đâu.

Từ trạm xe bus về đến nhà An Nhiên phải đi qua một công viên

nhỏ. Diện tích công viên không lớn, chỉ có một khoảng đất trống, một
chiếc xích đu và cầu trượt nhỏ.

Dù vậy, đám trẻ con gần đó vẫn rất thích chơi đùa tại đây. Với một

đứa trẻ, dù chỉ là khoảng đất trống của công viên cũng có thể trở thành
sân chơi với đủ mọi trò. Vì thế mỗi khi tan học hoặc ngày nghỉ, công
viên đều rất đông học sinh, trẻ con đi xe đạp, đá bóng và đánh cầu
lông. Đám tiểu quỷ náo nhiệt thường chơi đến khi mặt trời khuất bóng
mới chịu giải tán, đứa nào đứa nấy tiếc rẻ trở về nhà ăn cơm.

Khi An Nhiên đi qua công viên tối tăm, bỗng nghe thấy tiếng bóng

đập bịch bịch.

Muộn thế này rồi, vẫn còn trẻ con chơi ở đây sao? Cũng nguy hiểm

quá chứ?

An Nhiên bước về phía phát ra tiếng động, quả nhiên nhìn thấy một

bé gái khoảng 8 tuổi đứng sau cầu trượt chơi bóng, theo tiếng nảy từng
nhịp từng nhịp của quả bóng, cô bé thì thầm nhẩm đọc: “82, 82, 82…”

Sao mỗi lần đập xuống vẫn là 82?
Một cảm giác đáng sợ bỗng trào lên trong An Nhiên.
Ghìm nỗi bất an xuống, An Nhiên đang định nói với cô bé đừng

chơi muộn quá mà hãy mau về nhà, thì bất ngờ bị ai đó phía sau vỗ
vai!

“Lưu Thiên Hoa! Tôi đã nói… À! Anh Lâm!” Tưởng rằng cậu bạn

Lưu Thiên Hoa lại giở trò đùa, An Nhiên không nghĩ ngợi trực tiếp
mở miệng mắng nhiếc, nhưng quay lại mới nhận ra phía sau mình là
Lâm Dũng, cậu nhất thời xấu hổ im bặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.