với hành động đầu tiên của mình, trao cái món đáng tiền đáng của duy nhất
của gia đình là chiếc nhẫn cho con. Khi con kể lại câu chuyện đẹp đẽ ấy, ta
đã ngờ ngợ ngay. Vì thế, sau này ta phải mang chiếc nhẫn đi xem. Của giả.
– Của giả, – bà nói giọng buồn tẻ, máy móc.
Rồi tôi hỏi:
– Tại sao chỉ đến lúc này Nunu mới nói?
Nunu vuốt vuốt lọn tóc bạc trước trán.
– Không cần phải ngay lập tức nói ra tất cả, – bà đáp, giọng gần như ân
cần. – Con đã nhận đủ những điều tệ bạc từ Lajos rồi.
Tôi đứng dậy khỏi giường, đến gần tủ tìm chiếc nhẫn trong ngăn kéo
chìm. Nunu giúp tôi tìm trong ánh nến chập chờn. Tôi đưa chiếc nhẫn tới
gần ngọn nến, nhìn kỹ. Tôi không thạo về đá quý.
– Con hãy cạo nó vào mặt gương ấy, – Nunu bảo.
Nhưng viên đá không cứa đứt mặt kính. Tôi đeo chiếc nhẫn vào ngón
tay mình và ngắm nghía. Viên đá phản chiếu một ánh sáng lạnh lẽo và trống
rỗng. Một phiên bản hoàn hảo, chỉ một tay thợ kim hoàn điêu luyện mới có
thể làm nổi.
Chúng tôi ngồi hồi lâu ở mép giường, ngắm chiếc nhẫn. Sau đó Nunu
hôn trán tôi, thở dài và lặng lẽ đi ra. Còn tôi vẫn ngồi như thế hồi lâu, ngắm
nghía chiếc nhẫn giả. Tôi nghĩ đến chuyện Lajos tuy chưa đến, nhưng đã lấy
đi nơi tôi một điều gì đó. Có vẻ như anh không thể làm khác đi được. Đó là
một định luật, thứ định luật của anh. Định luật khủng khiếp – tôi nghĩ; và bắt
đầu rùng mình. Tôi ngủ thiếp đi như thế, sởn da gà, với chiếc nhẫn giả đeo ở
ngón tay, tâm trí hôn mê như kẻ sống lâu ngày trong không khí một căn
phòng kín bưng, một ngày chợt chao đảo bởi luồng khí nghiệt ngã và dữ dội
khi cơn gió xoáy cuộc đời bất ngờ ào tới.
6.
V