Mãi không nghe thấy câu trả lời. Giờ tôi muốn lên tiếng; nhưng đã
muộn. Và trong cái tình cảnh nực cười này, năm tháng trôi đi và bản thân
vẫn lẻ loi một mình, vào cái buổi sáng ngóng chờ chuyến viếng thăm của
người đàn ông đã lừa dối và cướp đi của cải, đứng dỏng tai nghe lén giữa
những luống hoa trong khu vườn của mình, cảnh trí như trong một áng thơ
xưa, tại ngôi nhà, nơi không chỉ diễn ra tất cả những điều này và toàn bộ
cuộc đời tôi, mà còn là nơi cất giữ những lá thư của Vilma và Lajos, cả chiếc
nhẫn giả, điều tôi vẫn luôn luôn hồ nghi nhưng từ đêm qua đã biết chắc
chắn, – trong cái tình huống kịch tính như thế, tôi chợt nhận ra câu trả lời
cho câu hỏi này, câu hỏi duy nhất mà tôi còn có thể quan tâm, đã đến muộn.
Tibor, vị quan tòa có lương tâm, anh cân nhắc lời nói của mình.
– Tôi không biết, – anh nói. – Tôi không biết, – anh nhắc lại khẽ khàng
hơn, như đang bàn luận với ai đó. – Những tình yêu vô vọng không trôi đi
mất, – cuối cùng anh nói.
Tiếng trò chuyện của hai người khẽ hẳn đi, rồi họ đi vào nhà. Tôi còn
nghe thấy họ hỏi tìm tôi. Tôi đặt những bông hoa xuống tảng đá và đi về
cuối vườn, đến cạnh giếng nước, ngồi xuống chiếc ghế băng, nơi hai mươi
năm trước Lajos ngỏ lời cầu hôn, ấp tay vào trái tim rồi kéo chiếc khăn len
che ngực vì lạnh, tôi nhìn ra con đường quốc lộ và bỗng nhiên, không hiểu
được câu hỏi của Laci.
7.
VI