Nhờ cách nào đó chúng tôi đã sống… Bây giờ tôi hiểu, ngôi nhà che
chở chúng tôi và khu vườn là tất cả những gì mà người cha có số phận long
đong tội nghiệp của tôi để lại, đã cưu mang chúng tôi. Nó là thứ của cải còn
sót lại, nó nuôi sống chúng tôi. Ngôi nhà che chở trên đầu chúng tôi; và như
thế, cho dù đã bị tước đoạt mất nhiều, chỉ còn lại vài thứ đồ gỗ cũ kỹ, nó là
tổ ấm của chúng tôi. Khu vườn cho đồ ăn thức uống hàng ngày, không nhiều
không ít, đủ số lượng cần thiết cho những kẻ đắm thuyền. Khu vườn, bằng
cách nào đó, sinh sôi nảy nở xung quanh chúng tôi, có lẽ bởi chúng tôi đã
dồn tất cả sức lực và niềm hy vọng vào nó. Đôi khi khu vườn có vẻ như một
trang trại màu mỡ thực sự, nếu ai đó gieo cuộc đời mình xuống đây, người
đó có thể vui sống trọn đời, mà không phải lo nghĩ gì cả. Một hôm, Nunu đi
đến quyết định liều lĩnh, bà ươm hạnh nhân lên diện tích một sào rưỡi đất
xốp cuối vườn. Vườn hạnh nhân rủ lá, cánh tay bí mật ban phát manna
cho
những kẻ đói khát. Hàng năm, vườn hạnh nhân đơm trái sum suê, Nunu thu
hoạch một cách kín đáo, trịnh trọng; chúng tôi sống yên ổn bằng tiền bán
hạnh nhân, trả nợ dần, thỉnh thoảng còn đưa Laci ít tiền. Rất lâu tôi không
hiểu điều này; Nunu chỉ mỉm cười và im lặng. Đôi khi tôi dừng lại trước
rừng hạnh nhân, ngắm mê mẩn. Tựa hồ phép màu đã xảy ra, với đất đai và
cuộc sống. Có ai đó đang che chở chúng tôi! – tôi cảm thấy điều này.
Vườn hạnh nhân là ý tưởng của cha tôi; nhưng đến khi thực hiện nó,
ông đã mệt mỏi. Mười năm về trước, ông nói đất xốp cuối vườn thích hợp
với hạnh nhân. Cha tôi không quan tâm tới những cơ hội của cuộc đời, trong
con mắt người lạ, ông là người đã để trôi tuột đi, đã làm tiêu tán số tài sản ít
ỏi của gia đình. Tuy vậy, sau khi ông qua đời, chúng tôi nhận ra rằng cha tôi,
với cái kiểu chẳng mấy khi cất lời và những mặc cảm riêng, lại là người chu
tất, để lại mọi thứ cho chúng tôi: ngôi nhà bị thế chấp không phải do cha, mà
do mẹ, bà làm theo yêu cầu của Lajos, và khu vườn được ông giữ cho chúng
tôi đến tận phút cuối cùng, ông là người phản đối việc chuyển nhà đi nơi
khác. Còn lại một mình với Nunu, tôi không có việc gì khác, chỉ suốt ngày
quanh quẩn trong khu vườn, thứ tài sản cha để lại. Chúng tôi tu sửa ngôi nhà
với sự giúp đỡ của Endre, bác giúp chúng tôi vay có thế chấp một món tiền
với lãi suất thấp. Những điều này xảy ra, không hoạch định, không cả ý đồ