chưa nói hết. Dĩ nhiên, đó không phải là một hành động anh hùng, khi đem
của người làm phúc ta. Nhưng ngay lúc ấy, bản thân Lajos rất cần tiền, vì
những tấm ngân phiếu của anh ấy đã hết hạn, nói thế nào nhỉ, những tấm
ngân phiếu hối thúc. Số tiền đó, anh ấy hỏi mượn với cái đầu ngấm men
rượu, hôm sau tình táo rồi liền thản nhiên đưa cho một người lạ, trong khi
chúng có thể cũng giúp được gì đấy cho anh ấy. Cậu hiểu chứ?
– Không, – Laci thật thà nói.
– Tôi nghĩ, tôi hiểu. – Tibor đáp; sau đó, như thường lệ, như thể hối hận
vì những lời nói của mình, Tibor bướng bỉnh im lặng.
Nunu còn nói:
– Các con hãy cẩn thận, anh ta đến vì tiền. Nhưng cẩn thận cũng vô ích.
Tibor thể nào cũng sẽ cho tiền.
– Không, tôi không cho thêm nữa đâu. – Tibor nói, vừa cười vừa lắc
đầu.
Nunu nhún vai:
– Sao lại không. Giống như hồi trưóc ấy. Một ít. Hai mươi đồng, một
lần nữa. Sẽ phải cho.
– Nhưng tại sao, Nunu? – Laci kinh ngạc và ghen tức hỏi.
– Vì anh ta mạnh hơn. – Nunu dửng dưng nói. Rồi quay xuống nhà bếp.
Khi thay đồ, đứng trước gương, tôi đứng không vững; đây chính là hình
ảnh của tôi. Tôi nhìn thấy mình trong quá khứ, nhưng mạnh mẽ như thể con
người ấy đang ở trong thực tại này. Khu vườn hiện lên trước mắt tôi, cũng
khu vườn này, nơi giờ đây chúng tôi đang đợi Lajos – hai mươi năm trước,
chúng tôi từng đứng dưới tán lá cây bạch lạp, trái tim đầy hoang mang và
giận dữ. Những lời nặng nề, xúc phạm vang lên. Bấy giờ là mùa thu, cuối
tháng Chín. Mùi hương ngào ngạt và ẩm ướt. Chúng tôi, hai mươi năm
trước, họ hàng, bạn bè và những người quen, Lajos, như tên trộm bị bắt quả
tang, đứng giữa chúng tôi. Anh bình thản, mắt chớp chớp, thỉnh thoảng nhấc
kính lau một cách tỉ mẩn. Anh cô độc giữa bầu không khí nung nấu, với cái