– Mẹ em mất trong căn phòng trên gác, phía sau cánh cửa chớp kia.
– Không đúng, – tôi sửng sốt. – Mẹ mất ở dưới, trong phòng khách, giờ
là phòng của Nunu.
– Hay nhỉ, – anh nói. – Anh quên mất.
Sau đó, anh ném điếu thuốc và đứng dậy đi loanh quanh. Anh bước đến
sát tường nhà, đưa tay sở những viên gạch, rồi lắc đầu.
– Hơi ẩm ướt, – anh lơ đãng chê bai.
– Năm ngoái chúng tôi đã tu sửa, – tôi nói, chưa hết sửng sốt.
Lajos trở lại, nhìn sâu vào mắt tôi. Anh im lặng hồi lâu. Chúng tôi nhìn
nhau, mắt hơi cụp xuống, chăm chú và tò mò. Vẻ mặt Lajos nghiêm nghị và
hết sức thân ái.
– Eszter, một câu hỏi thôi, – anh nói nhỏ, giọng nghiêm trang. – Duy
nhất một câu hỏi thôi.
Tôi nhắm mắt, toàn thân nóng bừng, ngây ngất. Cơn choáng váng chỉ
xuất hiện trong vài giây. Theo phản xạ tự vệ, tôi giơ tay ra phía trước. “Bây
giờ anh ấy sẽ hỏi, – tôi nghĩ. – Chúa ơi, bây giờ anh ấy sẽ hỏi. Cái gì nhỉ?
Có thể là, tại sao lại xảy ra mọi cơ sự ấy? Có thể, tôi là kẻ hèn nhát? Không,
đây là lúc phải trả lời anh!” Tôi hít một hơi thật sâu và nhìn anh, sẵn sàng trả
lời.
– Em nói đi, Eszter, – anh hỏi nhẹ nhàng, giọng ấm áp, – ngôi nhà này
vẫn chưa bị thế chấp đấy chứ?
12.
XI