DI SẢN CỦA ESZTER - Trang 60

nói trả thù! Nghĩa là thế nào? Ai bảo con vậy? Con không hiểu gì cả. Tất cả
những gì cha con có thể nói được về cái thời ấy chỉ là sự ngụy biện, một sự
ngụy biện mập mờ. Còn dì thì nhớ tất cả những gì có thực. Thực tế hoàn
toàn khác. Dì chẳng nợ nần gì ai cả.

– Nhưng con có đọc các bức thư, – Eva nói thẳng, không úp mở nữa.

Tôi nín lặng. Chúng tôi nhìn nhau.

– Thư nào? – tôi kinh ngạc.

– Dì Eszter, các lá thư, – cô nói, giọng sôi nổi hẳn lên. – Các lá thư của

cha con, cả thảy ba lá mà cha con gửi cho dì dạo đó. Dì biết đấy, hồi cha con
thường xuyên lui tới căn nhà này, khi cha con để ý dì, van xin dì bỏ lại tất cả
để cùng nhau trốn đi, bởi vì cha con không thể chịu đựng được, không chịu
đựng nổi bản thân và tính cách con người ông ngoại, cha cũng không chịu
nổi Vilma, người mạnh mẽ hơn ông và là người thù ghét dì, dì Eszter ạ…
bởi vì mẹ con căm thù dì… Tại sao? Bởi vì dì trẻ trung hơn? Hay xinh đẹp
hơn, chân chính hơn? Chỉ có dì mới trả lời được mà thôi.

– Con nói gì, Eva? – tôi gần như hét lên. Tôi giật giật cánh tay Eva, –

Những bức thư nào? Con mộng mị gì thế?

Eva gỡ tay tôi ra, rồi đưa bàn tay thiếu nữ mềm mại lên miết vầng trán,

mắt mở to nhìn tôi:

– Tại sao dì lại chối cãi? – Eva hỏi, giọng rắn rỏi và lạnh tanh.

– Dì không bao giờ phải chối cãi điều gì cả. – tôi trả lời.

Eva nhún vai.

– Con đã đọc, – cô nói và khoanh tay lại, như một người thẩm tra. –

Các bức thư luôn nằm trong tủ áo của mẹ con, nơi dì đã cất giấu chúng… dì
biết mà, trong cái hộp gỗ hoa hồng… con đã tìm thấy chúng cách đây ba
năm.

Tôi cảm thấy mặt mình tái dần, máu rần rật chảy xuống từ trong óc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.