DI SẢN CỦA ESZTER - Trang 63

Chị Vilma căm thù tôi. Eva nói đúng: giữa hai chúng tôi leo lét một nỗi

căm ghét mông muội, thứ cảm xúc không tên và tăm tối, mà ý nghĩa của nó
đã mất đi cùng năm tháng. Không thể nói rõ ràng như trong một bản cáo
trạng, vì sao lại có sự thù ghét này – và tôi cũng không tìm lý do để chấm
dứt cảm xúc ấy! – không thể nói chính xác chị đã làm gì xúc phạm đến tôi
còn tôi đã đáp trả như thế nào, nhưng chúng tôi cứ hành hạ nhau như thế.
Chị luôn mạnh mẽ hơn, ngay cả trong sự thù địch. Nếu được hỏi, tại sao thù
ghét tôi quá mức như vậy, chị sẽ nghiến răng kể ra vô số tội lỗi và giảng giải
không biết bao nhiêu lý do; nhưng tất cả đều không lý giải nổi. Chúng tôi
chẳng cần biết đến lý do. Chỉ tồn tại nỗi căm tức, nóng bỏng và đậm đặc,
trào dâng ngập ngụa và lấn át mọi tình cảm con người, khi Vilma từ giã cõi
đời, những cảm xúc mãnh liệt đó cũng không mất đi.

Tôi đưa tấm ảnh lên gần đôi mắt cận thị và nhìn chăm chú. Người chết

vẫn đầy sức mạnh! – tôi bất lực nghĩ. Trong khoảnh khắc, Vilma như hồi
sinh và bằng những cung cách chỉ thuộc về kẻ chết, can thiệp vào cuộc sống
của chúng tôi một cách bí ẩn. Người chết, tuy đã bị vùi sâu dưới lòng đất,
giữa xiềng xích hóa học của sự phân hủy, một ngày nào đó lại hiện lên và
hành động. Phải chăng đây là ngày của Vilma, ngày hôm nay! – tôi nghĩ.
Trong óc tôi hiện lên hình ảnh buổi chiều hôm Vilma hấp hối, khi chỉ trong
vài giây phút, chị nhận ra được cảnh tượng xung quanh, khi đó tôi đang
khóc trước giường chị, chờ đợi một lời của chị, một lời tha thứ, lời vĩnh biệt
và hòa giải, rồi đột nhiên tôi hiểu, thậm chí bên ngưỡng cửa cái chết tôi cũng
không tha thứ cho chị, và trong cơn mê chết chóc, chị cũng không rũ bỏ mọi
tội lỗi cho tôi. Tôi ôm mặt khóc. Còn chị nói: “Em sẽ còn nghĩ đến chị!” Chị
nói, đã mê sảng mất rồi. Chị tha thứ cho tôi! – tôi nghĩ trong niềm hy vọng.
Nhưng sâu xa trong lòng, tôi lại nghe thấy mình thốt lên: “Chị đã đe dọa
tôi.” Rồi chị ra đi. Sau tang lễ, tôi ở lại trong ngôi nhà này nhiều tháng trời.
Không thể để những đứa trẻ bơ vơ, Lajos đã ra nước ngoài và lưu lại một
thời gian dài. Tôi sống trong ngôi nhà trống rỗng và chờ đợi một điều gì đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.