– Vì sao anh nói? – tôi hỏi, và ngạc nhiên là giọng mình bình tĩnh và
dửng dưng làm sao.
– Bởi vì cô ấy muốn nghe những lời như vậy, – anh thản nhiên trả lời. –
Bởi vì như Vilma hiến dâng cả cuộc đời mình, để anh phải nói ra điều này
cho cô ấy. Và bởi vì em đã không ngăn anh nói.
– Em? – tôi nói, giọng khản đặc, một sự bối rối kì lạ dâng lên nghẹn cổ.
– Em có thể làm được gì?
– Tất cả, Eszter ạ, – anh nói giọng ngây thơ, gần như trẻ con, giọng nói
của người xưa, thời thanh niên trẻ trung. – Tất cả. Vì sao em không trả lời
các bức thư của anh? Vì sao sau này em cũng không nói gì khi em có thể?
Vì sao em để quên các bức thư, khi em bỏ anh mà đi? Eva đã tìm thấy các
bức thư.
Lajos bước lại gần và ghé sát xuống tôi.
– Anh nhìn thấy những bức thư ấy? – tôi hỏi.
– Anh nhìn thấy…? Anh không hiểu, Eszter. Anh viết những bức thư
ấy.
Giọng anh khiến tôi có cảm giác đây dường như là lần đầu tiên trong
đời, anh không nói dối.
18.
XVII