DI SẢN CỦA ESZTER - Trang 86

Bấy giờ, nội dung thư không làm tôi quan tâm lắm; tôi biết khả năng

viết thư của Lajos. Nhưng tôi vẫn xem kỹ những chiếc phong bì. Trên cả ba
phong bì đều có ghi tên và địa chỉ người nhận là tôi bằng chữ viết tay của
Lajos. Ngày tháng trên con dấu bưu điện chứng tỏ rằng những bức thư đã
được gửi cách đây hai mươi hai năm, trước ngày cưới của Vilma và Lajos
một tuần. Một điều chắc chắn, tôi chưa bao giờ nhận được chúng. Ai đó đã
lấy cắp. Ăn cắp những bức thư không phải là việc khó: Vilma vẫn luôn nhận
thư, với sự tò mò kỳ lạ và tư cách người giữ chìa khóa hòm thư. Tôi xem xét
kỹ lưỡng các phong bì rồi ném chúng lên mặt tủ, cạnh bức chân dung Vilma.

– Em không muốn đọc? – Lajos hỏi.

– Không, – tôi nói. – Để làm gì? Em tin, trong thư là những gì anh vừa

nói. Không có ý nghĩa gì đáng kể. Lajos – tôi nói, gần như vui với điều
chuẩn bị nói ra, – anh biết nói dối bằng cả thực tế nữa.

– Em chưa từng nhận những lá thư này à? – Lajos hỏi bình thản, vẻ như

hoàn toàn không bận tâm đến những lời buộc tội của tôi.

– Chưa bao giờ.

– Ai đã lấy trộm các bức thư của anh?

– Ai đã lấy trộm? Vilma. Còn ai khác? Ai quan tâm?

– Tất nhiên rồi, – anh nói. – Người khác không thể lấy trộm được.

Lajos bước tới chiếc tủ, chăm chú soi qua soi lại con dấu và ngày tháng

trên thư; sau đó anh cúi xuống nhìn tấm ảnh của Vilma, điếu xì gà trong tay
anh tỏa ra những vòng khói dày đặc, trên môi anh hiện ra một nụ cười vui vẻ
và dò hỏi; anh trầm ngâm nhìn bức ảnh, tựa hồ như không có tôi trong
phòng, anh lắc đầu và huýt sáo khe khẽ, tiếng huýt sáo tán thưởng của một
tên trộm khi khen ngợi chiến công của tên trộm khác. Anh đứng như thế, hai
chân hơi giạng ra, một tay thọc trong túi áo khoác, một tay cầm điếu xì gà
tỏa khói một cách sành sỏi và mãn nguyện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.