DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 106

Đầu tiên người đầu bếp cũng mếch lòng khó chịu trước lời đề nghị ấy,

bị giằng xé giữa lòng hảo tâm và sự bần tiện, nhưng rồi… : “Có gì mà không
được, để tôi bảo nó, kể ra thì cũng khó lắm, bác biết đấy, nhưng mất gì mà
không thử.”

Và, bác thấy râm ran một niềm hứng khỏi – trước cái sự thật là người

gác đêm đã đến nhờ vả bác. Điều đó tái khẳng định vị thế của Biju trong mắt
cha mình là một người thành– đạt-quần-là-áo-lược.

Họ ngồi bên ngoài túp lều và hút thuốc; hai người cha ngồi bên nhau,

tâm sự về những đứa con, cảm giác ấy thật là dễ chịu. Bóng tối mịt mùng
lan tỏa, lập lòe những đóa hoa chuông kỳ vĩ, trăng bệch như hồ bột, ma quái
và vô nhiễm. Một ngôi sao băng bay qua và một con bò lạc tha thẩn trong
bóng chiều chạng vạng.

Vậy là, để vỗ về đứa con trai cũng như lòng kiêu hãnh của mình, người

đầu bếp viết lên tờ giấy viết thư màu xanh: “Beta thân yêu, con xem thử xem
có giúp con trai bác gác cổng ở MetalBox được không.”

Bác leo lên giường, lòng ấm áp và khấp khỏi, duy có một lần giật mình

tỉnh giấc vì tiếng động, nhưng đó chỉ là con bò lạc đã theo khe núi quay lại
đang cố chui vào trú mưa. Bác đuổi nó ra, trở về với suy nghĩ về đứa con
trai, nhờ vậy tìm lại sự bình yến và đi vào giấc ngủ.

Một lời thỉnh cầu cũng đủ nâng cao vị thế của con người ta.

Thẻ xanh, thẻ xanh…

Hàng năm Saeed đều tham gia trò xổ số dành cho dân nhập cư ấy, tiêng

dân Ấn không được tham dự. Bulgaria, Ireland, Madagasẽar – hết nước này
đến nước khác có tên trong danh sách, nhưng không, dân Ấn thì không.
Người ta chen lấn xô đẩy nhau túi bụi, lôi nhau xuống, giẫm đạp lên nhau
mà chạy. Hàng người sẽ còn tắc lại nhiều năm nữa, vì quota đã đày, đã lí, đã
tràn cả ra rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.