DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 12

Chưa ai được thấy tận mắt một con mực khổng lồ trưởng thành còn

sống, và mặc dù loài mực có cặp mắt to bằng quả táo để sục sạo trong bóng
tối đại dương, nhưng đại dương của chúng là một chốn quạnh hiu thẳm sâu
đến nỗi chắc sẽ chẳng bao giờ chúng có dịp tao ngộ cùng đồng loại. Nỗi
niềm ưu uất của những thân phận ấy tràn ngập lòng Sai.

Có bao giờ cảm giác thỏa nguyện thấm thìa bằng mất mát? Một cách

lãng mạn, nàng đã xác định rằng tình yêu nhất định phải trú ngụ trong sự
hẫng hụt giữa khát khao và thỏa nguyện,

Trong thiếu thốn chứ không phải đủ đầỵ. Tinh yếu là nỗi đớn đau, là

niềm mong ngóng, là sự nghẹn ngùng, là hết thẩy những gì liên quan chứ
không phải bản thân thứ tình cảm ấy.

Nước sôi, người đầu bếp nhấc ấm lên và trút nước sang bình trà.

“Khốn khổ thân tôi,” bác than. “Xương thì rã rời, khớp chì nhức nhối –

tôi đến chết mất thôi. Nếu không phải vì Biju… “ Biju là đứa con trai bác
bây giờ đang ở Mỹ. Cậu làm việc ở nhà hàng Don Pollo – hay là Cà Chua
Nóng nhỉ? Hay là quán Gà Rán của Ali Baba? Cha cậu không tài nào nhớ
hoặc hiểu hoặc phát âm nổi mấy cái tên đó, mà Biju thì thay dối chỗ làm
thường xuyên như một kẻ đào tấu trên đường lẩn trốn - trong tay chẳng có
giấy tờ.

“Vâng, trời sương quá,” Sai đáp. “Chắc là anh giáo chẳng đến đâu.”

Nàng xoaỵ xở xếp những chén, đĩa, ấm, sữa, đường, cái lọc, bánh quy Marie
& Delite sao cho vừa cái khay.

“Để cháu mang lên, nàng nói.

“Khéo đấy, khéo đấy,” bác vừa cằn nhằn vừa nối gót nàng, tay bưng cái

bát tráng men đựng sữa cho con Mutt. Vừa thấy Sai lướt vào phòng, mấy
chiếc chìa phát ra một giai điệu hối hả trên cái khay chiếc cong vênh. Mutt
liền nghếch đầu lên. “Đến giờ uống trà rồi?” mắt nó dò hỏi trong khi cái
đuôi bắt đầu ve vẩy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.