DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 14

vậy thôi, vì cửa không có chốt để chặn chúng ở ngoài, còn nghe được họ kêu
cứu thì chẳng còn ai khác ngoài Bác Potty ở hẻm núi bên kia jhora, bác giờ
này chắc đã say lăn long lóc, nằm bất động trên sàn nhưng vẫn ngỡ là mình
còn tỉnh lắm – “Mặc kệ bác, cưng à,” ông già luôn bảo Sai như vậy sau mỗi
chầu say bí tỉ, một mắt hé ra như con cú mèo, “Bác chỉ nằm đây nghỉ một tí
thôi… “

Bọn chúng đã đi bộ băng rừng, khoác áo da mua ngoài chợ đen ở

Kathmandu, mặc quần kaki và quấn khăn rằn đúng kiểu trang phục thịnh
hành của quân phiến loạn khắp thế giới. Một tên mang súng.

Báo chí về sau vẫn lên án Trung Quổc, Pakistan và Nepal, nhưng ở nơi

đây, cũng như bất kỳ nơi nào trên thế giới, luôn có sẵn vũ khí trôi nổi cho
một phong trào cùng khổ với một đội quân ô hợp. Họ tìm bất kể thứ gì có
thể kiếm được dao quắm, rìu, dao làm bếp, xẻng và súng ống đủ loại.

Chúng đến vì mấy khẩu súng săn của ông tòa.

Sứ mệnh và trang phục thì như thế, nhưng cả bọn chẳng dọa được ai.

Gã lớn nhất trông chưa đầy hai mươi tuổi, và Mutt mới sủa một tiếng, cả
bọn đã rú lên như một đám nữ sinh, chạy khỏi bậc thềm và rúm ró nấp sau
những bụi cây mờ mờ sương phủ. “Nó có cắn không bác? Trời ơi!’ – cả bọn
run rẩy hỏi vọng lên từ chỗ nấp.

Mutt bắt đầu diễn cái trò nó vẫn thường làm mỗi khi gặp người lạ: nó

chổng cái mông đang ngoáy tít mù về phía những kẻ xâm nhập, mắt nhìn
ngơ ngáo, miệng cười cầu tài, tổ vẻ vừa thẹn thò vừa háo hức.

Không muốn thấy con chó mất tư cách như thế, ông tòa vươn tay ra, nó

bèn rúc mõm vào tay ông.

Mấy gã trai đã trở lại bậc thềm, bẽ bàng, và ông tòa ý thức được một

thực tế là sự bẽ bàng ấy tiềm ẩn nguy cơ, vì nếu bọn chúng mà tỏ ra vững
vàng và tự chủ thì khả năng chúng động chân động tay sẽ không nhiều.

Gã mang súng nói gì đó mà ông không hiểu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.