DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 139

Trở lại với chiếc bàn phòng ăn, với những cuốn sách toán giữa hai

người bọn họ, bị những đồ thị và những dấu thập phân của phép đo chính
xác hành hạ, Gyan ý thức được một thực tế là một người con gái kiều diễm
nhường này không nên ngồi trước một cuốn sách giáo khoa cũ nát; anh thật
không phải khi đem sự tầm thường ấy áp đặt cho nàng – phân giác và tái
phân giác của phân giác của một góc. Rồi, như để nhắc lại cái thực tế là
đáng ra anh phải ở nhà, trời bắt đầu đổ mưa trở lại và anh buộc phải hét lên
để át tiếng mưa rơi trên mái tôn, mang đến cho môn hình học một chất sử thi
rõ ràng là kỳ quặc.

Một tiếng sau, trời vẫn mưa như gõ búa. “Tôi phải về đấy,” anh tuyệt

vọng nói.

“Đừng,” nàng thảng thốt, ‘anh có thể bị sét đánh chết đấy.”

Mưa đá bắt đầu rơi.

“Tôi nhất định phải về,” anh nói.

“Đừng,” người đầu bếp dọa, “ở làng tôi có một người thò đầu ra khỏi

cửa khi trời đang mưa đá, bị một cục goli to tướng rơi vào đầu chết ngay lập
tức.”

Bàn tay cơn bão càng siết chặt hơn, rồi yếu đi khi đêm xuống, nhưng

lúc này trời đã quá tối để Gyan có thể tìm được đường về giữa một triền đồi
phủ đầy trứng đá.

Ông tòa nhìn Gyan ở bên kia bàn ăn với vẻ khó chịu. Đối với ông, sự

có mặt của anh là một sự xấc xược, một sự phóng túng nếu không có chủ
đích thì chắc chắn là vì ngu xuẩn. “Điều gì đã khiến cậu ra khỏi nhà trong
thời tiết này hả Charlie?” ông hỏi. “Có thể là cậu giỏi toán, nhưng ta xem ra
óc xét đoán thông thường đã từ bỏ cậu rồi.”

Không trả lời. Gyan có lẽ còn đang mắc mứu với những suy nghĩ của

chính mình.

Ông tòa bắt đầu tìm hiểu anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.