DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 145

Tân nương đã nhận lời, người anh hùng đến muộn

Gã hèn trước trận tiền, kẻ sau trong tình cảm

Cưới Ellen yêu kiều, của chàng trai can đảm…

Khi ngẩng lên, cậu thấy bọn họ đang cố nín cười.

Khi mẹ nàng buồn phiền, còn cha nàng giận dữ

Chú rể đứng thẫn thờ, đung đưa ngù lông mũ…

Ông tòa rùng mình. “Đồ ngu,” ông hét lên, đẩy ghế ra sau, đứng dậy,

buông dao dĩa xuống trong nỗi oán giận cùng cực với chính mình và rời khỏi
bàn ăn. Sự mạnh mẽ trong ông, cái tinh thần sắt đá ấy, đang suy yếu. Ký ức
ông dường như bừng tỉnh trước những điều nhỏ nhặt nhất – vẻ lúng túng của
Gyan, việc anh đọc bài thơ kỳ cục ấy… Sớm muộn tất cả những gì ông đã
cố cô lặp sẽ trở nên mềm yếu và vây bọc ông trong những cơn ác mộng, và
cuối cùng hàng rào ngăn cách kiếp sống này và cõi vĩnh hằng, không nghi
ngờ gì nữa, sẽ lại là một công trình thất bại khác mà thôi.

Mutt theo ông về phòng. Trong khi ông bần thần ngồi đó, nó nép vào

lòng ông, dịu dàng như trẻ con nép vào lòng cha mẹ.

“Em xin lỗi,” Sai nói, mặt nàng nóng bừng lên vì xấu hổ. “Ông ngoại

em xử sự thất thường lắm, khó mà biết trước được.”

Dường như Gyan không nghe thấy lời nàng.

“Xin lỗi,” Sai nhắc lại, lòng đầy hổ thẹn, nhưng có vẻ anh vẫn không

nghe thấy. Lần đầu tiên ánh mắt anh nhìn thẳng vào nàng như thể đang ăn
tươi nuốt sống nàng trong cơn khoái cảm của trí tưỏng tượng – aha! Thế là
đã rõ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.