DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 149

Anh úp lòng bàn tay mình lên đầu nàng…

“Đầu em phẳng hay cong nhỉ?”

Bằng một ngón tay run rẩy, anh liều lĩnh chạm vào một vòm mi…

Ôi, chính anh cũng không tin nổi lòng dũng cảm của mình; nó thôi thúc

anh và phớt lờ nỗi sợ hãi đang vẫy gọi anh trở lại; anh can đảm bất chấp cả
bản thân mình. Ngón tay anh lướt xuống mũi nàng.

Tiếng nước chảy vang khắp bốn bề: đầy đặn nơi cửa sổ, lộp bộp trên

mái tôn và lá chuối, mỏng hơn và hỗn loạn hơn trên lớp đá hành lang, một
âm thanh ùng ục sâu trong cổ họng ở rãnh nước bao quanh ngôi nhà như
một chiến hào. Cò tiếng jhora hối hả và tiếng con nước đang chết đuối giữa
dòng nước ấy, tiếng ống máng ồng ộc chảy vào thùng nước, thùng nước trào
ra, tiếng nhóp nhép khe khẽ của lớp rêu.

Sự bất lực của ngôn từ đang tích tụ lại sẽ khiến những cử chỉ thân mật

khác dễ dàng hơn.

Khi ngón tay anh đang chớm rời chóp mũi Sai tìm đến bờ môi cong

tuyệt mỹ của nàng…

Nàng nhảy dựng lên.

“Ôôiii,” nàng hét lên.

Anh tưởng rằng có chuột.

Không phải. Nàng đã quen với chuột rồi.

Ui,” nàng nói. Nàng không thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa,

cái cảm giác tê tê khi ngón tay ai lướt đi trên da thịt, cái mầm non yêu
đương đang đâm chồi nảy lộc này. Vụng về lấy tay chùi mặt, nàng xốc lại
tấm kimono, như để rủ bỏ cảm giác ôn nhu đến run người này khỏi buổi tối
hôm nay.

“Ừm, chúc anh ngủ ngon,” nàng nghiêm nghị nói, trước sự ngạc nhiên

của Gyan. Bước từng bước theo một đường thẳng bằng sự cẩn thận của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.