DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 168

đằng, làm một nẻo; họ chè chén, hút xách, ăn thịt lợn, đi nhà thổ, rồi chối bỏ
hết.

Không như tín đồ Hindu, chẳng việc gì phải chối bỏ.

Lola thấy bồn chồn và nhấp chén trà khi còn quá nóng. Lời phàn nàn về

tỷ lệ sinh đẻ của người Hồi giáo này vừa thô tục vừa không phù hợp với tầng
lớp độc giả của Jane Austen, và bà cảm giác như câu chuyện của bà Sen bóc
trần quan điểm của chính mình về người Nepal, một vấn đề không dễ khái
quát, giữa sự khái quát và định kiến cũng không khác nhau bao nhiêu.

“Chuyện của người Hồi giáo hoàn toàn khác,” bà nói vẻ cứng nhắc.

“Trước giờ họ vẫn ở đây. Dân Nepal từ nơi khác đến định cư, mà đó cũng
không phải là vấn đề tôn giáo”.

Bà Sen: “Vấn đề của văn hóa Hồi giáo thì cũng vậy thôi… Họ cũng từ

nơi khác đến, Babar này kia… Và ở đây sinh con đẻ cái. Mà đấy cũng chẳng
phải lỗi của đám đàn bà – những sinh vật tội nghiệp – tại bọn đàn ông hết –
lấy đến ba bốn vợ – không biết ngượng là gì.” Bà ta cười rúc rích. “Bà biết
đấy, họ có gì hay ho hơn để làm đâu. Không ti vi, không điện kiểu gì cũng
sinh chuyện… “

Lola: “Ôi, bà Sen, bà lại lạc đề rồi. Mình có đang nói chuyện đó đâu!”

Bà Sen: “À há ha,” bà ta nhả nhớt reo lên, vươn tay nhón một cái kem

ốc quê nữa bỏ vào đĩa của mình.

Noni: “Mun Mun thế nào rồi?” Ngay khi vừa buột miệng, bà đã ước gì

mình đừng lỡ lời, vì điều đó sẽ chọc giận Lola và bà sẽ phải mất cả tối để
chuộc lỗi.

Bà Sen: “Ôi, người ta cứ nài nỉ nó nhận thẻ xanh. Nó bảo, ‘Không,

không.’ Tôi bảo nó, ‘Con đừng dại thế, cứ nhận đi, có mất gì đâu? Một khi
người ta đã dâng tận miệng, dúi tận tay mình..’ Bao nhiêu người sẵn sàng
giết nhau vì một cái thẻ ấy. Đúng là con ngỗng đụt, các bà bảo có phải
không? Một đất nước đẹp đẽ như thế, quy củ như thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.