DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 17

Ông tòa ôm lấy con chó và giấu nó ra sau lưng.

“Ông yếu đuối quá đấy, sahib ạ. Nhẽ ra với khách khứa ông cũng nên

tử té như vậy mđi phải. Đứng dậy dọn bàn đi.”

Ông tòa thấy mình trong gian bếp, nơi ông chưa tùng đặt chân vào lấy

một lần, con Mutt thì chân run lây bẩy, còn Sai và người đầu bếp thì không
dám nhìn ông, cả hai đều ngoảnh mặt đi chỗ khác.

Họ chợt nhận ra có thể mình sẽ chết cùng ông tòa trong bếp; giữa lúc

thời thế đảo điên này bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.

“Không có gì ăn à?”

“Chỉ có bánh quy thôi,” lần thứ hai trong ngày, Sai trả lời như vậy.

“Ha! Sahib kiểu gì thế này?” gã lớn nhất hỏi ông tòa. “Không có gì ăn

à! Thế thì làm món gì đi chứ. Tưỏng bọn này có thể lên đường vòi mấy cái
dạ dày lép kẹp đấy hẳn?”

Vừa khóc lóc cầu xin tha mạng, người đầu bếp vừa rán paroka, bột rơi

lép bép xuống dầu sôi, thứ thanh âm đầy bạo lực này dường như là loại nhạc
nền đặc biệt thích hợp cho hoàn cảnh ấy.

Ông tòa mò tìm tấm khăn trải bàn trong ngăn kéo nhét đầy những rèm

cửa ố vàng, ga trải giường và vải vụn. Sai run rẩy hãm trà trong chảo rồi ép
lấy nước, dù nàng không biết pha trà theo kiểu Ấn Độ. Nàng chỉ biết có kiểu
Anh thôi.

Mấy gã trai hứng thú xem xét ngôi nhà. Bầu không khí, như chúng

nhận thấy, rất đỗi quạnh hiu. Vài món đồ gỗ ọp ẹp bị mối ăn nham nhở nằm
chơ vơ trong bóng tối cùng máy chiếc ghế gấp khung sắt rẻ tiền. Cả bọn
nhăn mũi lại vì mùi chuột hôi nồng nặc thường gặp ở nơi chật chội, dù trần
nhà có chiều cao ngang ngửa một tượng đài, còn phòng ốc rất rộng rãi theo
kiểu nhà giàu ngày xưa có cửa sổ để ngắm tuyết. Chúng săm soi tấm bằng
của Đại học Cambridge gần như biến mất dưới lốp bụi màu nâu đang lan
nhanh trên tường nhà đã rộp lên vì ẩm và căng phồng như những cánh
buồm. Sàn nhà kết thúc ở chân cánh cửa buồng kho, trước giờ luôn đóng im

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.