DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 18

ỉm. Thực phẩm trong kho cùng với chỗ vỏ hộp cá ngừ nhiều đến phi lý chất
đống trên chiếc bàn bóng bàn hỏng trong bếp, và chỉ một góc bếp được sử
dụng, vì gian phòng vốn dành cho tất cả kẻ hầu người hạ chứ không phải
riêng ngưòi đầy tớ còn sót lại.

“Nhà ta cần sửa sang nhiều đấy,” mấy gã trai khuyên nhủ.

“Trà khí nhạt,” mấy gã chê bai với khí phái mẹ chồng. “Và hơi thiếu

muối,” chúng nhận xét về món paroka. Cả bọn nhúng bánh quy Marie &
Delite vào trà, húp trà nóng soàn soạt. Hai cái rương tìm thấy trong phòng
ngủ được chúng nhồi nhét đầy những gạo, đậu lăng, đường, trà, dầu, diêm,
xà phòng Lux và kem dưỡng da Ponds. Một tên trấn an Sai: “Chỉ những gì
cần cho phong trào.” Một tên khác bỗng kêu lên, hướng sự chú ý củaa cả
bọn vào cái tủ bị khóa. “Đưa chìa đây.”

Ông tòa giao cho chúng chiếc chìa khóa giấu đằng sau những tập Địa lý

Quốc gia mà, vào thời trai trẻ, mường tượng ra một đời sống khác, ông đã
đem ra hàng để đóng bìa da và ghi năm băng chữ mạ vàng.

Mẩy gã trai mở tủ, tìm được vài chai rượu Grand Marnier, rượu vang

amontillado và rượu Talisker. Có chai rượu đã bay hơi hết, có chai rượu đã
hóa thành dấm, nhưng cả bọn vẫn vơ tất cả bỏ vào rương.

“Có thuốc lá không?”

Không có. Điều này khiến cả lũ nổi cáu, và mặc dù két nước đã cạn

nhưng chúng vẫn đại tiện ra hố xí và mặc kệ nó bốc mùi. Rồi cả bọn sửa
soạn lên đường.

“Nói đi: Jai Gorkha,” chúng bảo ông tòa. “Đất Gorkha của người

Gorkha.”

Jai Gorkha.”

“Tiếp: Tôi là đồ ngốc”.

“Tôi là đồ ngốc.”

“To lên. Chẳng nghe thấy gì cả, huzoor ạ. Nói to nữa lên.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.