DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 208

hai mươi tám

Ông tòa đang nghĩ về lòng căm ghét của mình.

Khi từ Anh trở về, cậu được chào đòn bằng chính ban nhạc kèn đồng

già nua đã tiễn cậu lên đường ngày nào, nhưng lần này nó trở thành vô hình
vì khói bụi mịt mù từ trận pháo hoa được bán lên đường ray và nổ tung tóe
khi đoàn tàu vào ga. Bốn bề dậy lên tiếng hò reo và huýt sáo của hai ngàn
con người đã tụ tập ở đây để Chúng kiến sự kiện lịch sử này, khi đứa con
đầu tiên của cộng đồng gia nhập ICS. Những vòng hoa phủ kín người cậu;
những cánh hoa vương trên vành mũ. Và kia, nép dưới cái bóng mỏng như
lưỡi dao ở cuối ga, là một ai đó thật mơ hồ quen thuộc; không phải một bà
chị, không phải một cô em; đó là Nimi, vợ cậu, người vừa trở về từ nhà bố
để, nơi cô đã sống suốt thời gian qua. Trừ những lời trao đổi với các bà chủ
nhà và vài câu “Moi việc thế nào?” ở các cửa hàng, đã mấy năm trời nay cậu
không nói chuyện với một phụ nữ nào.

Cô bước về phía cậu với một vòng hoa. Họ không nhìn nhau khi cô

quàng vòng hoa qua cổ cậu. Mắt cậu nhìn lên, mắt cô nhìn xuống. Cậu hai
lăm, cô mười chín.

“Xấu hổ quá kìa, xấu hổ quá kìa” – đám đông hớn hồ chắc mẩm rằng

mình đang được chứng kiến sự e thẹn của tình yêu. (Phi thường thay kỳ
vọng của khán giả, họ luôn từ chối tin rằng ái tình lãng mạn không tồn tại).

Cậu biết làm gì với cô bây giờ?

Cậu đã quên mất mình có một người vợ.

À, dĩ nhiên là cậu biết, nhưng cô đã trôi dạt đi mất như những gì thuộc

về quá khứ của cậu, một chuỗi các sự thực giờ đã chẳng còn liên quan gì
nữa. Tiêng cái sự thực này, nó sẽ theo cậu như những bà vợ thuở ấy vẫn theo
chồng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.