DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 211

đứa nào, vì cả bọn giống y như một con quái vật bằng chất dẻo với vô số
chân tay rồng rắn lăn vào, làm náo loạn cả lên, hò hét inh ỏi; hàng trăm bàn
tay đưa lên bịt hàng trăm cái miệng quái vật đang cười hinh hích. Ai ăn cắp
cái gì cơ ạ?

“Chú bị mất cái bông nhồi phấn,” cha của Jemubhai nói, có vẻ ông nghĩ

rằng vật đó hẳn là quan trọng cho công việc của con trai.

Họ đều nói bông nhồi phấn bằng tiếng Anh, vì đương nhiên là không

có từ nào trong tiếng Guịarat cho cái phát minh này. Thứ thổ âm của họ giày
vò Jemubhai. “Pông nhùi phứn,” nghe như một món ăn Parsi nào đó.

Họ lôi tất cả đồ đạc trong tủ ra, lục tung cả lên, nhao nhao kiểm từng

thứ một, com lê của cậu, đồ lót của cậu, cái ổng nhòm xem opera của cậu,
qua nó cậu đã được xem những chiếc váy xòe màu hồng màu trắng của các
nữ diễn viên ba lê đang thực hiện một điệu nhảy ngang duyên dáng trong vỏ
Giselle, nép váy xòe ra như khuôn bánh kem và mẫu trang trí trên bánh ga
tô.

Nhưng không, không tìm thấy nó. Trong bếp cũng không thấy, ngoài

hiên cũng không. Không thấy đâu sất cả.

Mẹ cậu tra hổi những đứa em họ nghịch ngợm nhất.

“Mày có thấy không?”

“Thấy cái gì ạ?”

“Cái pông nhùi phứn.”

“Cái bông nhùi phán là cái gì ạ? Pông nhùi phứn?”

“Để bảo vệ da.”

“Bảo vệ da khỏi cái gì ạ?”

Thế là lại phải lung tung giải thích lại tất cả từ đầu một lượt.

“Hồng và trắng? Để làm gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.