DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 212

“Các người thì biết cái quái gì!” Jemubhai thốt lên. Một lũ dốt nát và

tắt mắt.

Cậu cứ ngỡ họ sẽ biết người biết của, ấn tượng và thậm chí là hơi

choáng ngợp trước con người mới cậu đã trở thành, nhưng hóa ra họ lại cười
nhạo cậu.

“Cô biết gì đó đúng không,” cuối cùng cậu buộc tội Nimi.

“Em chưa thấy nó bao giờ. Mà em để ý đến nó làm gì cơ chứ?” cô đáp.

Tim cô đập thình thịch dưới hai bầu ngực thoa phấn hoa oải hương hồng và
trắng, dưới cái bông nhồi phấn từ-Anh-về cửa chồng mình.

Cậu không ưa khuôn mặt vợ minh, cố tìm kiếm sự căm ghét trên đó,

thấy vẻ đẹp của cô, gạt nó sang một bên. Đã một thời đó là một sự gọi mời
quyến rũ từng làm trái tim cậu tan thành nước, nhưng giờ đây nó chẳng còn
liên quan gì nữa. Một cô gái Ấn Độ không bao giờ đẹp bằng một cô gái
Anh.

Thế rồi, đúng lúc quay đi, cậu nhìn thấy nó…

Lấp ló giữa hàng khuy áo, là vài sợi tơ mỏng mảnh mịn màng.

“Đồ khốn nạn!” cậu hét lên và, từ giữa hai bầu ngực buồn thảm của cô,

cậu giật ra, như một đóa hoa kỳ dị, hay một trái tim tan nát đang thổn thức…

Cải bông nhôi phấn làm đỏm của cậu.

“Sập giường đi,” một bà cô già kêu lên khi nghe tiếng vật lộn trong

phòng, và họ bất đầu cười khúc khích và gật đầu thỏa mãn.

“Giờ nó sẽ phải an phận,” một mụ khọm già giọng sặc mùi thuốc bảo.

“Con nhỏ này là ngang bướng lăm.”

Bén trong căn phòng, nơi những người bình thường vẫn ngủ ở đấy đã

chủ động di tản, Jemubhai, mặt bừng bừng giận dữ, túm lấy vợ mình.

Cô tuột khỏi tay cậu và cơn giận của cậu bốc lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.