DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 227

hoen máu màu gỉ sắt, và con số khắc trên cánh cửa trùng với địa chỉ trong
túi Biju: số 223 nhà A, tầng trệt, sau Rạp chiếu bóng Pun.

“Lại một chú nữa!” người đàn ông trước cửa hét vọng vào gian phòng

phía sau. Mấy người khác đang đánh vật với một con dê ương ngạnh vừa bắt
gặp quả tim của một người anh em gặm cỏ khác nằm trơ trọi trên nền nhà.

“Thằng em bị lừa rồi,” tay đồ tể phá lên cười. “Khối người đã đến đây

xin đi Mỹ rồi đấy.”

Mấy người đàn ông trói con dê lại và bước ra cười toe toét, áo ai cũng

đẫm máu. “Giời, dại quá. Ai lại đi nộp tiền như thế bao giờ? Thế thằng em ở
đâu đến? Chứ em tưởng trên đời này có gì? Rặt kẻ cướp thôi! Rặt kẻ cướp
thôi! Đi báo cảnh sát đi. Mà chả chắc họ đã buồn làm gì đâu…”

Trước khi tay đồ tể chọc tiết con dê, Biju nghe thấy anh ta bày tỏ sự

khinh bỉ của mình, hét vào mặt nó “Bitch, whore, cunt, sali” lôi nó xềnh
xệch, rồi kết liễu nó.

Để có thể hủy hoại một sinh vật, người ta phải chửi vào mặt nó.

Khi Biju đứng chết sững bên ngoài, nghĩ xem mình phải làm gì, họ lột

da nó, treo ngược nó lên cho ráo máu.

Nỗ lực đi Mỹ thứ hai của cậu là một lần đăng ký đơn giản và đàng

hoàng xin visa du lịch.

Một người cùng làng với cậu đã đăng ký mười lăm lần và vừa mới đây

thôi, ở lần thứ mười sáu, anh ta đã xin được visa.

“Đừng bao giờ bỏ cuộc,” anh ta khuyên đám trai làng, “một lúc nào đấy

vận may sẽ đến.”

“Đấy có phải là Đại sứ quán Amriken không?” Biju hỏi người bảo vệ

trước cửa tòa nhà bề ngoài oai vệ.

Amreeka nehi, bephkuph. Đây là Đại sứ quán Hoa Kỳ!”

Cậu hỏi tiếp: “Thế Đại sứ quán Amriken ở đâu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.