DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 228

“Đây chứ đâu.” Tay bảo vệ trỏ vào đúng tòa nhà ấy.

“Đây là sứ quán Hoa Kỳ mà.”

“Thì nó đấy chứ đâu,” người đàn ông nói, vẻ mất kiên nhẫn. “Trước khi

lên máy bay thì nên biết mấy thứ đó đi là vừa, bhai

Bên ngoài, một đám đông rách rưới có vẻ như đã đóng trại ở đó mấy

ngày trời. Nguyên những gia đình lặn lội từ những làng quê hẻo lánh, ăn
thức ăn gói ghém mang đi; có người chân không giày dép, có người đi dép
nhựa đứt quai; ai nấy đều sực mùi mồ hôi lưu cữu của một cuộc hành trình
bất tận. Khi đã được cho vào, ở trong có điều hòa và người ta có thể ngồi
chờ trên một dãy ghế dựa màu cam cứ lắc lư mỗi khi có ai trên hàng ghế bắt
đầu đấm bóp đầu gối.

Tên: Balwinder

“Họ: Singh

Các tên khác: …

Thế là thế nào??

Tức là tên thân mật, có người giải thích, và lòng đầy tin tưởng họ ghi:

“Guddu, Dumpy, Plumpy, Cherry, Ruby, Pinky, Chicky, Micky, Vicky,
Dicky, Sunny, Bunny, Honey, Lucky…”

Nghĩ ngợi một lúc, Biju viết “Baba”.

“Phiếu chuyển tiền không? Phiếu chuyển tiền không?” mấy người bán

hàng ngồi xe kéo máy chạy qua và rao. “Ảnh hộ chiếu chahiye? Ảnh hộ
chiếu? Campa Cola chahiye, Campa Cola?”

Thỉnh thoảng mọi giấy tờ người xin visa đem nộp đều là giả mạo: giấy

khai sinh, hồ sơ tiêm chủng của bác sĩ, chứng minh tài chính. Có một chỗ rất
hay người ta có thể tìm đến nhờ vả, nơi hàng trăm viên thư ký ngồi bắt tréo
chân trước máy chữ, sẵn sàng giúp đỡ với các loại dấu má và ngôn ngữ pháp
lý phù hợp cho mọi yêu cầu người ta có thể nghĩ ra được…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.